Page 73 - Tuyên giáo Bà Rịa - Vũng Tàu
P. 73
N ỗ i buồn sâu lắng của bài
thơ dẫu qua gần cả thế kỷ
mà cứ mỗi khi nhớ đến
lại khiến mỗi người lại hoài niệm, vương
vấn về những người cũ, chuyện cũ chứ
không chỉ là hình ảnh “ông Đồ, hoa Đào”
trong bài thơ nữa. Những câu thơ ngắn
gọn mà giàu hình ảnh, gợi nhớ đến lạ kỳ. Nhớ ngày nào được chuyển ngành sang Tuyên giáo
Không biết có phải khi có chút tuổi và tôi cứ mắt tròn, mắt dẹt nghe các cô, các chị giới thiệu,
trên đầu đã hai thứ tóc con người ta lại “bật mí”, “dọa dẫm” về cái nghề Tuyên giáo chỉ toàn phụ
hay nhớ về “ngày xưa”, cái thuở còn “non, nữ xấu và già, khô như ngói… hay tham mưu khó lắm
xanh” nhưng lại luôn tràn ngập những con ơi, tham mưu phải cẩn thận câu chữ nghe em, phải
khoảnh khắc để nhớ mãi hay không. Với nắm bắt ý tưởng lãnh đạo nhưng cũng phải căn vào
tôi, “mỗi năm hoa đào nở”, lại nao nao, thực tế để đề xuất tham mưu, không được ở mặt đất
bâng khuâng những câu chuyện cũ, người nhưng cũng chẳng phải nói lên tận trời được (lúc đó,
cũ. Hôm rồi, nhân chuyến đi thực tế, tôi tôi đã thầm nghĩ thế mình là gì, lơ lửng ở giữa nhưng
bất ngờ gặp lại một chị đồng nghiệp cũ lại phải bám vào thực tế để “tham mưu, hiến kế”, quá
đã chuyển ngành từ lâu, cuộc gặp ngắn khó), sau này qua bao phen chìm nổi cũng hiểu ra nghề
ngủi thôi nhưng cứ thế mà bao nhiêu ký tuyên giáo nói là làm, tham mưu là làm, mà phải nói
ức một thời “non, xanh” lại lao xao theo được, làm được. Đi liền với đó là những trận cười khoái
nhau về. chí vì những câu chuyện dí dỏm, hài hước gắn với “sự
Vào ngành ngót nghét đã gần 20 năm, cố nghề nghiệp”, “bút sa gà chết” của các cô, các chị,…
quãng thời gian đủ dài để một người Rồi những kinh nghiệm “truyền nghề” được chỉ bảo bởi
“ngáo ngơ” với chính trị trở thành người những văn bản được trả về chi chít chữ bôi đỏ, bôi xanh
có “thâm niên” công tác gần như lâu năm trong ánh mắt thảng thốt của người tham mưu vì cứ
nhất cơ quan, đủ lâu để một người thân tưởng “hay lắm rồi, chuẩn lắm rồi”…
quen trở thành “cố nhân”. Những tưởng Hôm nay nhận được tin một bác lãnh đạo cũ mất
với biết bao “người đến, người đi” từ cơ (khi tôi vào nghề bác ấy đã nghỉ hưu, tôi biết bác nhờ
quan ban Tuyên giáo, cảm xúc vui mừng, mỗi năm ngành có chủ trương thăm, chúc tết cán bộ
hào hứng hay ngậm ngùi, tiếc nuối đã hưu trí ban). Mọi người đều bất ngờ vì lần gặp gần nhất
được bão hòa nhưng chỉ là một cuộc gặp bác vẫn khỏe lắm, vẫn điềm đạm, từ tốn mà hiền hậu
bất ngờ thôi, biết bao cảm xúc vui buồn lắm, thế mà… Ngẫm ra thế sự luôn tạo ra những bất
lẫn lộn lại ùa về. ngờ có khi vui mừng, rạng rỡ nhưng lại có lúc không ai
mong muốn. Nhìn lại danh sách những bác, những chú,
những cô hưu trí của ban dần ngắn đi, tôi lại thấy nao
nao khó tả. Dù vào nghề sau, nhưng cũng đã gần hai
thập niên, những người cũ đã nghỉ hưu hết. Mỗi dịp Tết
đến tôi lại ngóng để được đi thăm, chúc tết để được ôn
lại những chuyện không đầu không đuôi ấy nhưng tràn
ngập những niềm vui và cả những ngân ngấn nước mắt
khi nhắc đến những người đã mất.
Tết đã đến gần lắm rồi, trong nhà ngoài ngõ đã bắt
đầu lấp ló những mai, những cúc vàng rực giữa tiết trời
trong xanh của phương Nam, sự hối hả, náo nhiệt của
đất trời khi bắt đầu vào Xuân khiến ai cũng vội vội vàng
vàng đã hiện hữu, tôi lại ngẩn ngơ nhớ những chuyện,
“những người muôn năm cũ…”.
BAN TUYÊN GIÁO TỈNH ỦY BÀ RỊA - VŨNG TÀU 73