Page 28 - Người Kinh Bắc
P. 28

GHI CHÉP


                  Mất một giờ mới ổn định chỗ ở. Căn           Ngày  mồng  Một  (Tết Tây),  cũng  là
           hộ khép kín khá tiện lợi, có nhà bếp, nhà  ngày đầu tiên chúng tôi ở Cadan nên được
           tắm, toa lét. Giường lò xo êm ái, chăn đệm  nghỉ tự do. Tôi và ba người cùng phòng rủ
           trắng muốt đã sẵn sàng, mời gọi. Quản trị  nhau đi phố ngắm Tết, tiện thể sắm thêm
           ốp người Tây cởi mở. Nhưng cảm giác tù  quần áo rét. Mặc trời lạnh 30 độ âm chúng
           hãm cứ đầu độc chúng tôi. Cả một ốp chỉ  tôi cứ đi. Anh Hồng bị rơi đồng hồ phải quay
           có một cửa ra vào khoá cứng. Ngay giữa  lại tìm. Tới bến xe buýt anh Xuân bị ngã
           tầng 1 là cái chòi canh có người gác kiểm  dập một bên má vì trượt chân, đường đóng
           soát nghiêm ngặt người qua lại. Ăn cơm  băng rất trơn. Lần đầu ra phố như chim ra
           nhà nước ở nhà công, đi đâu cũng có lính  ràng tập bay, như thú non rập rình cửa hang,
           tháp tùng nay mai.                             chúng tôi không dám đi xa, chỉ đi đến khu
                 Quá 14 giờ mới được đi ăn bữa trưa.  cửa hàng gần nhất cách ốp chừng 2 cây số
           Chen chúc đông đặc người chờ ăn. Bình  thôi. Chúng tôi vào tất cả các cửa hàng để
           luận, làm quen, chửi bới ầm ĩ. Đã đói lại  nhìn ngó và tránh rét. Cảnh Tết ở đây không
           phải chờ lâu. Lại thiếu suất. Bữa ăn Tây  có gì mới. Mà cảnh sống ở đây cũng vậy.
           đầu tiên gồm: 1 đĩa súp lõng bõng ít cải bắp  Người  ta  đã  bị  gốt  (tiêu  chuẩn  quốc  gia)
           chua, lều bều lát thịt mỡ trắng như tuyết; 1  hoá mấy chục năm rồi. Cuộc sống tập trung
           cốc mêtan; 2 lát bánh mì; 1 đĩa cháo đặc  trong những căn hộ kín đáo tựa như thú ngủ
           kèm 1 miếng côtlet rán; 1 cốc nước quả  đông vậy. Đường trơn, bài học anh Xuân bị
           nấu. Đối chiếu với bài học tiếng Nga thấy  ngã còn nóng hổi, chúng tôi đi dò dẫm rất
           thiếu hoa quả, rượu vang, bánh mì không  buồn cười. Vào cửa hàng thể thao thấy bày
           đủ ăn no. Đối chiếu với văn học Nga, với  xe Minkhơ khiến chúng tôi phần nào củng
           điện ảnh Xô Viết thì lại càng khác xa một  cố được hi vọng mong manh.
           trời một vực. Bữa ăn đạm bạc quá. Nhưng             Lúc về thì bị lạc. Tôi biết tiếng Nga
           do dạ dày chúng tôi quá lép nên ăn như vậy  khá nhất bọn. Hồi ở nhà tôi mê tiếng Nga
           cũng thấy tàm tạm rồi. Viễn ảnh của thiên  vì đây là tiếng của Lênin, tôi tự học, dịch
           đường đang được thực tế hoá, cụ thể hoá.  được  sách,  vậy  mà  bây  giờ  phải  bó  tay.
           Ôi, cái giá của nhận thức thật đắt, thật chua  Hỏi ai người ta cũng đáp Nhedờnaiu ulitxa
           xót. Hàng loạt những tiên đề định lí trước  Minxkaia  (Không  biết  phố  Minxkaia).
           đây đang phải xét lại một cách rộn rã trong  Cách nhau có một đoạn đường mà người
           nhận thức.                                     ta không biết phố Minxkaia nơi chúng tôi
                 Sau bữa tối chúng tôi đến phòng Đỏ  ở  có  lạ  không.  Kinh  nghiệm  lạc  không
           xem  ti  vi  cảnh  đón  Giao  thừa  của  Tây.  nên đi xa chỗ đứng chân thì hỏi mới dễ
           Cũng vui vẻ, rôm rả như Tết. Đặc trưng  hơn, mới không đi xa hơn chỗ ở của mình.
           nổi bật là cây thông trang trí sặc sỡ. Trên  Nhưng nếu đi xe buýt thì sao? Cứ ngồi mãi
           đường phố có một nhóm người ăn mặc sặc  khắc tới bến, hoặc nhờ lái xe chỉ giúp. Lên
           sỡ vừa đi vừa đàn hát, giông giống trò múa  xe buýt mới thoát được giá rét. Dù xe đi
           lân chúc Tết xin tiền ở ta.                    ngược  đường  rồi  cũng  phải  về  bến  Min.



          26     NGƯỜI KINH BẮC    SỐ 01/2025
   23   24   25   26   27   28   29   30   31   32   33