Page 33 - Người Kinh Bắc
P. 33
TẢN VĂN
lửa như reo vui, nhảy múa trong ánh mắt Lẫn trong sợi khói lam chiều vờn quanh
ngây thơ trong trẻo ngồi bên mẹ chất nồi mái tóc hoa râm của cha, thấm những nếp
Tấm vé bánh chưng sôi sùng sục, nước bắn xèo thời gian trên làn da của mẹ, ngập ngừng
xèo, cái âm thanh ấy hòa cùng tiếng gió mong ngóng cánh chim thiên di về thăm
như khúc nhạc giao mùa hòa tấu với đất chốn cũ. Giữa bộn bề lo toan, có khi nào
trời. Chúng tôi thao thức cùng mẹ canh nồi ta một lần dừng lại để cảm nhận hương
bánh cho đến tận lúc Giao thừa. Chao ôi! vị tình thân đong đầy trong khóe mắt, để
Sao mà tâm hồn thấy thanh thản đến lạ kì, được đoàn viên, sum họp sau tháng ngày
ngoài kia, những làn gió đang đuổi nhau cách xa.
qua cánh cửa thời gian, mây buông màn Mỗi khi xuân về, dẫu chùn chân mỏi
năm cũ, bầu trời như rộng hơn, cao hơn, bước trên hành trình vạn dặm, ta luôn mong
dải Ngân hà nằm vắt vẻo tựa như nàng tố ngóng ngả lòng mình vào hồn cốt quê
nữ vừa bước sang tuổi xuân thì căng tràn hương. Nếu phương Nam ngập tràn trong
sức sống, mềm mại thêu lên mình tấm khăn sắc nắng hoa mai thì cánh đào phai là linh
voan trong trắng, lấp lánh những vì sao. hồn của mùa xuân xứ Bắc. Ta mong một
Trong tâm khảm mỗi trái tim thiên lần thôi lại được đứng giữa mảnh vườn xưa
di luôn có miền cố hương để hoài niệm, của ngoại, được nghe con chim chìa vôi hót
bồi hồi. Những ngày cuối năm, giữa những ríu ran cất tiếng gọi bình minh, được hít hà
bước chân vội vã, từ khắp nẻo của mọi miền cái vị thơm nồng của hương cau, được hái
đất nước lại tìm về tiếng gọi quê hương. lá trầu xanh, bổ quả cau nho nhỏ để dạm
Giờ đây, khi quê đã khoác lên mình tấm áo ngõ mùa xuân. Để một lần được chạm môi
mới, làng lên phố, lũ trẻ chúng tôi đã khôn vào làn nắng quê hương, vừa ngọt dịu, vừa
lớn trưởng thành, mỗi đứa một phương trời mơn man ấm áp, được cầm trên tay tấm
nhưng mỗi khi nhìn cánh đào phai mỏng vé tuổi thơ bước lên chuyến tàu mùa xuân,
manh dưới giọt sương chùng chình trước chuyến tàu đặc biệt cuối năm hành trình về
ngõ, trong lòng lại xao xuyến, vấn vương với sân ga quê nhà./.
nhớ chái bếp năm nào, nhớ nồi bánh chưng
của mẹ, nhớ phong bao lì xì đỏ, bên trong
chỉ vài nghìn tiền lẻ cùng những lời chúc
giản đơn và cái xoa đầu với ánh mắt trìu
mến, yêu thương, sao mà thấy vui và hạnh
phúc đến thế. Nhớ những ngày đầu xuân
được mẹ dẫn ra sân đình nghe các liền anh
liền chị hát Quan họ, những làn điệu mượt
mà được cất lên từ mảnh đất quê hương,
nơi “một làn nắng cũng mang điệu dân ca”,
thời gian dường như đang dừng lại trước
ngưỡng cửa mùa xuân chứng kiến những
cặp đôi Quan họ nón thúng quai thao bịn
rịn, tay trong tay tương ngộ tương phùng.
NGƯỜI KINH BẮC SỐ 01/2025 31