Page 96 - Đồ uống Việt Nam
P. 96
Tản mạn trước thềm xuân
Nguyễn Đại Bường
ớm nay, một buổi sáng bình thường như giờ không phải là tôi lúc nãy!". Ông ấy có thuyết pháp đâu mà
S mưa dầm dề đã nhường chỗ cho những hạt vậy. Chẳng có mùa xuân nào giống mùa xuân nào, luôn luôn
bao buổi sáng mùa đông ở quê. Những cơn mà dụ ngôn, dự cảm ghê gớm vậy. Mà mùa xuân cũng chừng
bụi phùn mưa bay se lạnh.
mới, luôn luôn tràn năng lượng chuyển hoá. Chợt nhận ra cả
Mở cửa. Bước ra sân khi trời chưa tỏ sáng.
nỗi hư không và niềm thực tại. Bay như dạo chơi trong cõi hữu
Chợt cảm nhận chút hơi sương đang vướng trên cành lá trong cuộc đời ta có khác chi hạt bụi mảy may đang bay lơ lững giữa
vô cùng tĩnh lặng của màn đêm dần tan loãng. Chợt thảng hạn mà lại rất vô cùng.
thốt nhận ra rằng một năm cũ sắp qua đi, một mùa xuân nữa Mà có ai biết không trong cái hữu hạn, phàm trần, nhập
sắp về. Chợt nhận ra sự chuyển biến của dòng thời gian vô nhằng sắc tướng đó cũng chính là cõi linh. Vì chỉ có cõi nầy thì
cùng tận. Mà sự chuyển biến đó cũng chính là sự bất biến, ta mới được mài giũa, sàng lọc, trau chuốt, tắm gội như giọt
vĩnh hằng của đất trời âm thầm ngấm vào từng sự hóa thân sương bay kia bay đi, bay đi tìm đường về đại dương thương
trọn vẹn của vạn vật, sinh linh, cây cỏ. yêu miên viễn. Hơi thở của đất trời, của cuộc sống tươi đẹp,
Mắc chi phải đợi đến thời khắc giao thừa đêm 30 tháng của mùa xuân ở đó chứ đâu. Chợt thấy lênh đênh đời ta có
chạp, chúa Xuân gõ cửa mới chào xuân. Bàn chân mình đi trên nhiều quá để rồi lại nhận ra không có cũng nhiều quá.
mặt đất phù sa ngàn năm mãi bồi đắp, cảm nhận được hơi ấm Có thuở ban sơ đâu mà đốt đuốc đi tìm
vô biên toả lên từ lòng đất. Cảm nhận được ngàn thân cành Có buổi tận cùng đâu mà gậy huơ dò bước.
xù xì, khẳng khiu trong vườn đang dồn chứa dòng nhựa sống Ta xòa bàn tay chai sần năm tháng hứng từng giọt sương
đến từng ngọn, chuẩn bị cho mùa âm thầm bật dậy nảy lộc trên đầu chuôi lá nõn bằng một cảm thức rưng rưng, bồi hồi
chồi non. Những con ốc sên qua giấc đông miên buốt giá, có như nhớ về một điều gì đó vừa gần, vừa xa, như ưu tư một việc
ai đánh thức đâu mà cũng biết rùng mình, cạy miệng, tự nhủ hẹn chưa làm... Xuân vẫn đến đúng kỳ sao ta còn lần lữa! Chơi
thầm nắng mới thơm chưa, vàng mai bung nụ vàng chưa. vơi mà không hề hụt hẫng! Âu đó cũng là lẽ tự nhiên của vòng
Dường như mỗi ký ức, mỗi cuộc đời và cả từng mốc thời châu thiên đất trời, năm tháng.
gian tương đối đều nằm trong sự níu kéo, giằng co của bến Những con bọ rầy đã bắt đầu rè rè trong nắng lụa đang se,
đợi mùa xuân. bình yên, thản đãng.
Tóc mình có thêm sợi bạc. Đuôi mắt mình hằn thêm khóe Bất giác, hít một làn hơi nhẹ như không có thật. Tự tìm phút
chân chim. Ai đến, ai đi, tạo hóa vẫn có nói gì đâu, Bất ngôn giây thanh thản bình yên cho riêng mình. Tự làm một mùa
nhi mặc tuyên đại hóa, vẫn cứ việc xoay tròn năm tháng cho xuân tâm hoà chan cùng xuân cảnh. Nhỏ nhoi thôi, cần chi ai
mùa xuân muôn đời vậy, thản nhiên làm cuộc hồi sinh, làm biết, cần chi ai sẻ chia... Bằng cách giúp những con bọ rầy cánh
nơi trú ngụ bình yên cho nỗi cơ cực và trầm luân của mỗi cứng đang nằm ngửa trên sân vì va đập vào đâu đó. Hòa cùng
phận người. cuộc sống nó, phụ một tay với tạo vật giúp những con bọ rầy
Bật nhớ câu thơ của ông Byron, thi hào người Anh: "Tôi bây lật úp lại để bay lên, bay xa về phía mùa xuân đang chớm.
96 96
S ố 1+2+3/2025
Số 1+2+3/2025