Page 59 - Báo Công Thương
P. 59
2 2 2 2
2 2
XUÂN
XUÂN
ẤT TỴ
ẤT TỴ
hà văn Bùi Đức Khiêm sông Bôi như chiếc lạt mềm/ xanh
đặt tựa lạ cho tập thơ trôi trước mặt/ Chiếc lạt mềm buộc
của mình: “Câu bình chặt/ thương nhớ suốt đời tôi!”.
minh”. Bình minh thì Bùi Đức Khiêm học mỹ thuật,
Nở đâu chẳng thấy và khởi nghiệp là họa sĩ trình bày
ai đã chẳng từng hơn một lần lặng Báo Thương Mại, nay là Báo Công
đứng ngắm bình minh lên đầu ngày. Thương - nhưng rồi do thích đi đó
Lạ ở đây là, người đi câu cá nhưng đi đây và đam mê viết lách nên
““Câu bình minh"
cùng Bùi Đức Khiêm
Kiều Mai
đồng thời cũng nghĩ mình đi câu trở thành nhà báo, nhà văn. Sau Đà”, qua thơ, Bùi Đức Khiêm dẫn hồ cũ, đồng hồ mới”, Bùi Đức Khiêm
được bình minh lên: “Có thể hằng này, với vai trò Phó Tổng biên tập dắt độc giả đến những địa danh nổi lại cho thấy tài quan sát và sự phát
giờ/ không con cá nào động phao/ rồi Tổng biên tập, Bùi Đức Khiêm tiếng của quê hương mình, những hiện độc đáo khiến độc giả vừa mỉm
Nhưng, mới thú vị làm sao/ tôi câu không chỉ được đi đó, đi đây ở trong sông Đà, Thung Nai, Kim Bôi: cười chua chát, vừa gật gù theo từng
được bình minh lên/ mỗi ngày!”. nước, mà còn được vi vu trên nhiều “Người đi thăm thẳm dặm trường/ nhịp ngắt, nghỉ của thơ: “Tôi tầm
Người thơ tạo được cho mình chuyến bay ra nước ngoài: “Từng ngày về tóc đã pha sương trắng mua được/ chiếc đồng hồ cũ kỹ ở chợ
những giờ phút nhàn tản và thi vị rong ruổi từ Bắc vào Nam/ Cả ngàn đầu/ Tháng năm nước vẹt chân cầu/ trời/ thích cái kim phút kim giây/
đến thế chứ lị? cây số/…Cũng từng vi vu trên những bến xưa, người cũ…nát nhàu tương chạy cực kỳ chuẩn xác/ Tôi khẳng
Nhà văn Nguyễn Văn Thọ - một chuyến bay/ Xuyên trời Á - Âu, Mỹ tư...” (Gặp lại sông Đà). định điều đó/ bởi thấy nhiều người
bạn viết gần gũi lâu năm với Bùi latinh/ Bao la mây trôi ngoài cửa sổ/ Có lúc người đọc bắt gặp khoảnh đeo đồng hồ mới/ sang trọng và đắt
Đức Khiêm - trong bài “Thay lời mở Mờ tỏ những miền đất lạ dưới kia/… khắc trái tim Bùi Đức Khiêm rung tiền/ nhưng họ thường đến công
sách”, ngoài vài nét chấm phá về Giờ mỗi sớm tôi đi/ Bằng đôi chân động trước những điều nhỏ bé, rồi sở/ chậm giờ?...”. Lại là sự dung dị,
tác giả đã lẩy điểm bài thơ “Thương của chính mình/ Thấy tường hơn cũng có khi bật cười bởi một bài thơ khiêm tốn khác của người viết.
nhớ sông Bôi” như một điểm nhấn những xô bồ/ Hay dở, đúng sai!”. nhỏ với một phát hiện thú vị: “Ở Phần II của tập thơ, Bùi Đức
cho cả tập thơ: “Tôi sinh ra ở đây/ Sinh ra và lớn lên ở Hòa Bình - phố thường ngắm cúc đại đóa/ vàng Khiêm dành phần lớn không gian
cái làng nhỏ tựa lưng vào vách núi/ vùng đất của “Người lái đò sông hoe mỗi độ thu về/ Ngược quê, mê cho cây cỏ, hoa lá với rất nhiều tâm
nhìn sơn nữ hái cúc chi/ bạt ngàn tư làm người đọc phải ngẫm nghĩ:
những bông tròn khuy bạc/ lấp lóa “Người găm vào ta/ những chiếc
đinh sắt dài/ Người quấn quanh
ngực đồi...” (Hoa cúc chi) .
Lời đá lát phần. Phần I: Thương nhớ sông Bôi; ta/ những sợi dây đính từng chùm
Bùi Đức Khiêm chia tập thơ làm 3
quả/ xanh, đỏ, tím, vàng... nhấp
phần II: Câu bình minh; phần III: nháy.../ Người đâu có biết/ ta quặn
Bùi Đức Khiêm Thoáng chốc xứ người…thế nhưng đau/ buốt nóng nỗi thân cành?”
Đêm lung linh bởi ánh đèn cao áp toàn bộ tác phẩm có sự liên kết liền (Nỗi cây).
Tôi chầm chậm đi dọc phố cổ Thành Rôm mạch bởi cảm xúc và tình cảm chân Và vẫn là những hình ảnh nên
Nghe thầm thì đâu đây lời những viên đá lát: thành của tác giả. Do đó, khi đọc thơ thường thấy trên các trang viết
tập thơ, độc giả bỏ qua hết những của Bùi Đức Khiêm, nhưng với bài
- Nào, cứ mạnh dạn lên anh bạn giới hạn, bởi bài thơ nào họ cũng tứ tuyệt “Hoa cỏ dại”, người đọc
Tôi đã nâng bước triệu triệu người qua thấy những hình ảnh giản dị đến không khỏi ngỡ ngàng, sao có thể
Cả những bánh xe lăn, vó sắt ngựa gõ suốt ngày cảm động. mộc mạc và chân thành đến thế?:
Rồi nắng gắt và mưa sa Ở bài “Không lời”- thi phẩm nặng “Em xanh giữa bụi bờ nên dại/ Năm
về chiêm nghiệm: “Tôi thường mê này năm khác chẳng có tên/ Mùa
- Sao anh bạn cứ ngập ngừng thế đắm/ nghe nhạc không lời mỗi hừng xuân đến nụ đơm sắc thắm/ Người
Đừng e tôi rạn vỡ, chớ ngại tôi xước mòn đông.../ Tôi lại cũng lặng nghe/ nhạc ơi đừng vô tình giẫm lên!”. Mộc mạc
Tôi sẽ ngày thêm nuột nà, óng ánh hơn không lời những khuya đêm…/ Và và chân thành chính là vẻ đẹp của
Bởi những gót giày giẫm lên rồi tôi mơ/ đời cứ gì phải nhiều lời!”. thơ ca và được ca ngợi nhiều nhất
Đúng thế, văn tức là người, ở ngoài bởi con người…
- Anh bạn năm nay bao nhiêu tuổi? đời Bùi Đức Khiêm là người kiệm lời Tập thơ “Câu bình minh” giống
Tôi tuổi sánh ngang nên thơ ông đa phần cũng ngắn gọn như một lời nhắc nhở với những
Những tượng đài, thành quách và dung dị. Sống ở thời đại hiện nay, ai lúc nào cũng tất bật, vội vã,
Cổ kính ngàn năm! chúng ta luôn bận rộn, vì vậy khi ở rằng: Những điều đơn giản cho
một mình, chúng ta mới cảm nhận phép chúng ta có không gian để
Roma (Italia) được sự sâu lắng của cuộc sống. Một trở thành người quan sát và trải
bản nhạc không lời cất lên cũng nghiệm. Khi không bị phân tâm,
giống như âm thanh của tâm hồn chúng ta sẽ thấy được nhiều hơn,
mình, mang lại cho chúng ta cảm nghe được nhiều hơn những gì đang
giác bình yên. Tương tự, bài “Đồng diễn ra trước mặt. n
58 22 / 1 - 3 / 2 / 2025 Söë 10 - 11 - 12 - 13 - 14 - 15 (2308 - 2313)
www.congthuong.vn