Page 14 - Văn Nghệ Yên Bái Vùng Cao
P. 14
gặp mặt. Dọc theo “dãy phố” của Làng con thứ ba trong gia đình, ông Định lớn
Câu chừng hơn cây số, chúng tôi được lên với một bên chân bị bại liệt từ khi
anh Minh và anh Sinh đưa đến một chưa đầy bốn tháng tuổi. Tuổi thơ tật
ngôi “biệt thự” khác cũng to, đẹp không nguyền, lên năm lên bảy cũng chỉ biết
kém. Qua lời giới thiệu của Chủ tịch xã nằm rồi bò, bố mẹ quanh năm cặm cụi
Lưu Hồng Minh thì đây là gia đình anh với đồi nương cũng không đủ nuôi 14
Chuyên- Trưởng thôn Làng Câu. Hôm miệng ăn trong nhà nên dường như thay
nay Trưởng thôn Chuyên làm lễ báo cáo vì phát triển thể chất thì ông Định lại
với tổ tiên rằng gia đình mới sắm thêm sớm trưởng thành về tâm tư, suy nghĩ
một chiếc xe bán tải mới trị giá gần 1,3 hơn những đứa trẻ khác. Năm lên mười,
tỷ đồng để làm phương tiện vận chuyển nhìn các anh chị em trong nhà rồi bạn bè
quế nên có rất đông anh em, họ hàng, đồng lứa tay chân lành lặn, chạy nhảy
xóm giềng đến chung vui. Lễ cúng đã tung tăng mà ông khao khát, thèm muốn
xong, Trưởng thôn Chuyên cùng mấy và rất buồn. Nhưng thay vì bất lực, chán
anh em bạn hữu đang ngồi tiếp chuyện nản thì ông lại nung nấu quyết tâm bằng
các vị trưởng bối trong nhà, trong họ và mọi giá phải đứng dậy đi, phải ra bên
đón tiếp khách mời. Các cháu nhỏ đang ngoài xem mọi thứ thế nào, phải tìm cách
vui đùa, quấn quýt bên bà của mình. học lấy cái chữ, kiếm lấy công việc phù
Những cô gái mới lớn đang ngồi chỉ hợp với bản thân mình… Quyết tâm ấy
cho nhau những đường thêu, mũi chỉ khiến ông vượt qua mọi khó khăn tiến
trên tấm vải thổ cẩm. Còn một đội thanh về phía trước. Sau 2 năm ông đã chống
niên, phụ nữ đang chuẩn bị bày cỗ. Chỉ gậy đứng lên, dùng nạng đi lại để dần
trong một ngôi nhà mà khiến tôi có cảm giúp đỡ bố mẹ từ công việc nhỏ ở trong
giác mình đang chứng kiến không gian nhà đến những công việc của người lành
sinh hoạt văn hóa của cả một cộng đồng lặn như chăn trâu, cắt cỏ, lấy củi rồi mò
người Dao đỏ. mẫm cả lên đồi, lên nương phát cây,
Dù chưa từng gặp mặt nhưng giữa cả đắp bờ, bừa ruộng, trồng lúa, xẻ gỗ…
cộng đồng người ấy, tôi vẫn nhận ra ông Người ta lành lặn thì đi, thì chạy, thì
Định bởi dáng vẻ và phong thái của ông đứng để làm, còn ông không đi, không
rất đúng với những lời khen ngợi, miêu đứng bình thường được thì ông ngồi để
tả của các vị cán bộ, lãnh đạo xã. Và làm. Chỗ nào dễ đi thì ông chống nạng,
rồi, giữa ồn ào, náo nhiệt trong ngày vui chỗ nào gập ghềnh thì ông ngồi xuống
của gia đình Trưởng thôn, tôi vẫn nhanh lấy tay làm nạng, nâng người lên để đi.
chóng bị cuốn vào câu chuyện đặc biệt Ngồi không được thì ông bò, ông trườn.
thú vị của ông Bàn Văn Định, một người Núi cao đến mấy cũng không làm khó
nông dân hiền lành, chất phác với đôi được ông. Bởi vậy nên dù không có
chân tật nguyền nhưng ý chí lại vô cùng đủ hai chân nhưng không việc gì ông
kiên cường, mạnh mẽ. không làm. Mười lăm tuổi, ông Định
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình bắt đầu tìm cách kiếm tiền. Sống ở nông
nông dân nghèo và rất đông con. Là thôn, nhìn quanh chỉ thấy đồi với núi,
12 Văn nghệ Yên Bái vùng cao- Số 74 (12/2024)