Page 55 - Báo Thái Nguyên - Số Tết Dương lịch
P. 55

Văn học - Nghệ thuật                                              Tết Dương lịch 2025 53






                                                    LÊ HOÀI PHƯƠNG                                     DIỆU THOA
                                                    Tĩnh lặng                                          Tấm dù của cha



                                                    Đêm dần xuống nghe lòng thêm tĩnh lặng             Lần theo hơi ấm của cha
                                                    Trăng thì thầm lời tha thiết yêu thương            Còn đây trong tấm dù hoa bạc màu
                                                    Có phải em chiều thu vàng vọt nắng                 Đất trời còn cạn mưa ngâu
                                                    Đếm phù hoa trong giấc mộng vô thường.             Mà sao có một nỗi đau mãi đầy?

                                                    Bất chợt nghe lời nồng nàn của cỏ                  Mo cơm mẹ nắm chiều nay
                                                    Đóa sen ngời rực rỡ cánh thơm xinh                 Ấm lên dòng chữ nhớ ngày cha đi
    cuộc sống, không thể gọi đó là                  Trăng hạ huyền nghiêng nửa vành soi tỏ             Hàng dương đã mấy xuân thì
    nghề. Nhưng ba biết không, những                Chốn ta bà trong đục kiếp nhân sinh.               Nghiêng nghiêng bóng núi già đi mỗi ngày.
    vất vả trong phần đời mưu sinh của
    chính ba, những công việc ba đã                                                                    Tấm dù lặng buốt lòng tay
    nếm trải, anh em con đủ thấy với                                                                   Cha nằm đâu dưới đất này, hỡi cha?
    ba tất cả đều có thể gọi là nghề.                                                                  Mỗi gần là một cách xa
                  * * *                                                                                Cách nhau nắm đất mà ra vô chừng.
      Ba lại mang cái thùng đồ nghề
    cũ mèm màu thời gian ra săm soi.                                                                   Dưới trời vẫn một trời chung
    Cái ống mực lâu ngày không dùng                                                                    Nhớ mong thành nỗi muôn trùng nước non
    dây mực đã khô như rang. Những                                                                     Rừng thiêng mở những lối mòn
    cái đục cán bóng đen mùi mồ hôi                                                                    Người đi người ở vẫn còn tìm nhau.
    bao rắn rỏi. Cái bào máng, bào
    cánh, bào cồ, bào mương… từng                   LÊ VIỆT HÙNG
    cái ba lau không hạt bụi. Thi
    thoảng ba tháo từng lưỡi bào ra mài             Tháp cổ
    và tra vào lại. Mài chỉ để mài. Má
    càu nhàu, có làm nữa đâu mà mài                 Ngàn năm tháp cổ
    cho mệt. Ba kêu, nhỡ khi cần                    rêu phong tiếng chim
    không có mà dùng. Những lúc như                 im lìm gió
    thế, thằng Tí lại luẩn quẩn bên ông,            âm thầm lửa
    săm se những món đồ của ông.                    thấp thoáng dáng ai trên mảnh gốm hoang tàn.
      Ba nói, mỗi nghề đều có đồ                                                                       PHẠM THUẬN THÀNH
    nghề. Những đồ nghề không qua                   Đất nung tầng tầng thời gian                       Uống rượu
    mài giũa thường xuyên sẽ bị lụt,                mây trời linh thiêng một cõi
    làm rất khó mà có ra sản phẩm                   vòm cao như những mũi thuyền                       ở hồ Núi Cốc
                                                    ngàn năm còn khao khát vươn khơi.
    cũng không đẹp, không ưng mắt.
    Như cái đục, cái bào không mài                  Huyền thoại sinh ra từ đất                         Nào nâng chén uống
    thường xuyên đường bào đâu có                   sinh ra từ bàn tay tảo tần                         Ta uống lời mời của nhau
    bóng, có nhẵn. Cái cưa không mài                sinh ra từ khối óc Chăm                            Ta uống chân tình của nhau
    khi cưa không những mỏi tay mà                  sừng sững Tháp Bà Ponagar linh thiêng              Cho cách ngăn ngắn lại
    đường cưa còn xù xì, xấu xí. Cu Tí                                                                 Cho xa ra lọc lừa.
    bảo, nghề dạy học như cậu không                 Trong ngân nga vũ điệu
    cần đồ nghề. Ba cười, nghề nào                  saranai                                            Nào nâng chén uống
    cũng phải có đồ nghề, con thấy hay              paranưng                                           Cho bồng bềnh dáng núi
    không mà thôi. Đồ nghề của cậu là               nàng Apsara như vầng trăng vừa xuống               Cho lắc lơ mặt hồ
    những con chữ. Để cho học trò                   ngàn năm mở hội tưng bừng.                         Cho tan đi cô quạnh
    hiểu, cần phải có những con chữ                                                                    Cho ấm lên ánh nhìn.
    hay, chữ đúng. Cu cậu gật gù như
    hiểu ra. Nhưng mà thế thì đồ nghề                                                                  Nào nâng chén uống
    của cậu đâu cần mài. Cu cậu lại                                                                    Ta còn chưa say rượu
    phân bua. Ba lại cười. Muốn dùng                                                                   Sao rượu đã say ta
    được con chữ hay, chữ đúng thì                                                                     Em gái ơi đừng vội rơi nước mắt
    phải thường xuyên tìm tòi, thường                                                                  Một giọt rơi sẽ đọng thành hồ Cốc
    xuyên lựa chọn để dùng, đó là mài,                                                                 Hai giọt rơi sẽ chảy thành dòng Công
    là giũa.                                                                                           Ba giọt rơi
      Thế rồi ông cháu lại lục đục                                                                     Cả đời ta vẫy vùng không ra được.
    mang cái thùng đồ nghề ấy đi lau,
    đi mài. Xong đâu đấy, ông cháu lại
    để tất cả vào thùng rồi mang đi cất.      >> Tranh vui - phê bình
    Cất chỉ để cất, không biết ngày nào
    đó cái thùng đồ nghề ấy có ai mang
    ra dùng nữa hay không. Cũng
    không biết trong các con cháu của
    ba rồi có đứa nào theo nghề mộc
    không. Chỉ biết một điều, ba cất rất
    cẩn trọng. Dù chưa bao giờ thừa
    nhận ba có một cái nghề nào,
    nhưng với anh em con, chỉ việc ấy
    thôi đã đủ thấy ba đã có một cái
    nghề, và ba trân quý cái nghề ấy
    đúng nghĩa.n
                                                                                                                                     Tranh: Th.H
   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59   60