Page 20 - Đặc san Đá Bia
P. 20

Tản văn
                                                                         bao cái Tết vui, buồn, đói no có
                                                                         đủ tôi mới dần hiểu được ý nghĩa
               Một mùa về rất mới                                        của mùa mới, của Tết cổ truyền.

                                                                         Có  lẽ  người  ta  vẫn  sẽ  dọn  nhà
                                              PHẠM THỊ HẢI DƯƠNG         nếu không có Tết. Nhưng để căn
                                                                         nhà thành tổ ấm đúng nghĩa, với
                                                                         đủ sắc màu, hương vị thì cần Tết
                  hững ngày cuối năm, cỏ cây thấm đẫm khúc giao mùa, lòng   xiết bao. Có thể nếu không có ba
              Nngười vài phần lắng lại, hít thở có phần chậm rãi hơn. Trên   ngày Tết, chúng ta vẫn về thăm
           môi ai nấy, nụ cười hiền hậu, gương mặt giãn ra như bông hoa nhỏ   nghiêm đường theo lẽ con cái đối
           chậm rãi bung nở giữa tiết trời hanh hao tháng Chạp. Trong vài cuộc   với  cha  mẹ,  nhưng  có  Tết,  cội
           gặp, người ta nói với nhau về những lỡ làng, nuối tiếc trong năm cũ,   nguồn mới được thắp lên đầy đủ
           không quên dặn mình nỗ lực nhiều hơn trong năm mới.           trong trí nhớ của thế hệ kế tiếp.

             Mùa cuối năm thường trôi qua dịu dàng như thế. Dù, bãi bể đã hóa   Tầng  tầng  lớp  lớp  quá  khứ  tự
           nương dâu, trăm sự biến thiên theo quy luật thì mùa xuân vẫn đủ sức   nhiên nối với buổi hiện tại. Ấy
           làm con người thổn thức. Từ thơ bé, tôi đã yêu tiết giao thời và mong   chính là lịch sử, làm nên văn hóa
           sao đến Tết. Trong mơ màng tuổi dại, Tết với tôi không chỉ là cơ hội   cho ngàn sau.
           để được áo mới, giày thơm, được ba mẹ ôm vào lòng sau những tháng   Có  thể  nói, Tết  chính  là  sợi
           dài nhớ mong vì xa cách.                                      dây  kết  nối  thiêng  liêng  nhắc
             Tết không hiện hữu rõ ràng như thế bao giờ. Tết sẽ ngấp nghé sau   nhở mọi người có bay cao, bay
           những rò đất chờ gieo hạt. Khi đứa bé con nhìn thấy búp vạn thọ đầu   xa đến đâu cũng nhớ mùa xuân
           tiên nhú ra, Tết nở ra nồng nồng trong trí nhớ nhờ nhạt của nó. Mái   đã đến bên cửa sổ nhà mình. Nơi
           tranh thơm hơn. Bếp lửa đượm hồng. Những thức quà Tết, từng món   quê cũ, hoa trái giản dị được cha
           xanh đỏ chắt chiu làm sáng lên gian nhà vốn trầm buồn và ủ ê sau một   mẹ chăm chút cẩn thận. Các bà,
           mùa mưa dài đằng đẵng. Cứ vài ngày, làng xóm lại rộn rã hơn bởi   các mẹ, các thím, các dì đã bắt
           những đứa con xa lần lượt trở về, trên vai áo nhiều háo hức và nhớ   đầu nhắc cu Tí, bé Hai thích ăn
           mong. Bà con chào nhau, hỏi han sức khỏe, thăm bụi bông vừa trổ   món nào, đã chuẩn bị tới đâu cho
           cành, xin một chút trấu, vài ôm rơm đặng vun vén cho mùa xuân của   con trẻ và bắt đầu lẩm nhẩm tính
           chính mình và làm đẹp tiết xuân cho nhân thế.                 ngày  con  về.  Niềm  hạnh  phúc
             Trong bốn mùa, khoảnh khắc chờ xuân có lẽ là điều thiêng liêng   đơn sơ đó, quý giá hơn tất thảy
           nhất, dậy lên muôn lẽ xúc động. Những mùa còn lại, người ta có thể ơ   mâm cao cỗ đầy, cao lương mĩ vị.
           thờ, bị động đợi dấu mùa quay lại. Mùa hạ tiếng ve. Mùa thu trời cao   Chỉ có Tết mới mang về cho ta
           hơn, trong xanh hơn. Mùa đông se sẽ cơn rét. Chỉ riêng xuân là mùa   những bồi hồi về tình thân, tình
           tổng hòa giữa tự nhiên và sự vun vén của con người. Dù nghèo khó   người, tình quê hương xứ sở, đến
           hay khá giả, ai có thể làm ngơ trước Tết. Bà mẹ mua hương trầm, rượu   mức  chỉ  cần  một  năm  phải  xa
           mới, hoa trái thơm, châm dầu, lau dọn, giặt giũ. Ba chà bộ lư đồng cho   Tết, thì ai nấy đều cảm thấy như
           bóng, quét tước trang thờ, sơn phết lại những chỗ ẩm ướt, chít từng   thiếu khuyết một phần hồn.
           mảng thời gian đã bong ra. Đứa trẻ líu tíu níu một bông hoa dại vừa   Mùa sang, dẫu còn nhiều lắng
           chớm trên bờ giậu, hít hà và ngạc nhiên nhận ra hình như lần đầu mình   lo, ngập ngừng, nhưng Tất thảy,
           nghe được hương thanh khiết này. Trong những gian nhà chật, Tết trở   Tết đã trở thành món ăn tinh thần
           lại có phần gây lắng lo, nhưng rồi người ta vẫn chắt bóp được một   không thể thiếu, là món quà đẹp
           chậu vạn thọ, hay một thùng quất thưa trái tối muộn đêm giao thừa...  đẽ và ý nghĩa mà đất trời dành
             Buổi sáng ấy, trời lên trong veo như mắt trẻ, nắng chan chứa tươm   tặng cho con người. Để rồi, Tết
           vàng, Tết đã ngập đầy sân trước sân sau. Hương bánh thuẫn, hương   tới, lòng ta náo nức đón một mùa
           cốm hộc theo gió đưa về càng làm cho lòng tôi thèm Tết. Trải qua   về vừa mới, vừa vui./..

                Ñaù Bia
           18   Xuân Ất Tỵ
   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24   25