Page 46 - Báo Phú Yên - Số Tết Âm Lịch
P. 46
VĂN HÓA - VĂN NGHỆ
Giao mùa
Non nước TRẦN MINH CHÁNH
vào xuân Cội mai
hứng giọt sương sa
NGUYỄN BÁ THUYẾT Heo may
lãng đãng la đà đợi xuân
Cánh én ngang trời vượt trùng mây Mẹ
Hồn xuân trải nắng gió xuân đầy Giao mùa
Xôn xao hoa lá mừng tết đến trời đất ẩm ương PHAN XUÂN LUẬT
Thỏa thích ong bướm ghé sum vầy Cành trơ
Lá rụng chiều vương tím chiều
Tiễn Giáp Thìn đi qua đêm trước Mẹ lại nấu món ngon Rồi cũng ba mươi tết
Đón Ất Tỵ tới rực sáng nay Nắng còn Mỗi một mùa xuân tới Đứa lớn vừa kịp về
Tin Đảng toàn dân cùng hiệp lực rải sợi tơ yêu Mẹ lại mua áo mới Đứa nhỏ mừng áo mới
Trọng dân rạo rực ý Đảng hay Gợi bao Mỗi một mùa xuân về Ấm một chiều bếp quê
Nỗi nhớ những chiều cuối năm
Non nước vào xuân đời thêm đẹp Cả một năm lặn lội Mẹ không ăn, lặng lẽ
Trà thơm bánh ngọt rượu dâng đầy Nụ mai Đồng xa với đồng gần Mẹ nhìn con mẹ vui
Hạnh phúc muôn nhà tươi nắng mới Len lén trông rằm Cá kho từ giữa Chạp Từ trong đôi mắt mẹ
Làng phố cờ sao phấp phới bay Bên sân Lợn tính từ đầu năm Giọt nước trong veo cười
E ấp như thầm gọi xuân
Dân tộc bước vào kỷ nguyên mới Mẹ vẫn manh áo vá Những đứa con cứ thế
Kỷ nguyên nỗ lực để vươn mình Người còn Quanh năm dưa với cà Lớn khôn lên thành người
Ta nghe rạo rực mùa xuân gọi Rộn rã bước chân Sương giăng thành sợi bạc Năm nay xuân lại tới
Vững vàng vươn tới phía bình minh!... Ngổn ngang trăm mối xa gần ưu tư Nắng nỏ thành màu da Mẹ không còn mẹ ơi!
Xuân về
Mong ấm lời ru
Giao mùa
Điệp khúc thiên thu vọng hoài.
Màu của tết
THỤY BÌNH
Sông quê chở nắng ngang triền lúa,
Đang độ xuân thì một màu xanh,
Cánh cò rập rờn mềm như lụa,
Chấm phá nền trời một bức tranh.
Quê em
Tầm xuân chúm chím nụ đan mành,
HOÀNG XUÂN THƯỞNG Xanh biếc trên nền mảnh đông phai,
Mùa xuân gửi vàng vào từng cánh,
Quê em hai tiếng gọi ta về Nhuộm cội mai già gọi Giêng Hai.
Về với sông Ba, con sông hiền hòa
Thuở còn thơ, em nghe mẹ hát Bếp hồng quây quần mẹ nhóm bếp,
“Hạt gạo Tuy Hòa chia bảy, chia ba”. Nồi bánh chưng xanh lửa reo cười, Theo dấu người xưa
Chậu hoa vạn thọ treo đầy thiệp,
Quê em bốn mùa thơm hoa trái Câu chúc xuân sang gửi muôn người. PHAN HOÀNG
Con kênh xanh nhớ đập Đồng Cam
Nhớ cánh cò thênh thang đồng lúa 1
Nhớ bài chòi xứ Nẫu đêm trăng. Đêm xuân hiện bóng tiền nhân
Khúc tình xuân
Quê em là trời cao, biển lặng Về núi Phượng Hoàng tìm gặp Tiều Ẩn
Thạch Bi Sơn cha gọi “Ông Bia” MINH VŨ Người cùng học trò lãng du chữ nghĩa non ngàn
Núi Chóp Chài mẹ nói “Cụ Rùa”
Núi mẹ, núi cha nhìn ra biển lớn. Biêng biếc trời xanh Về núi Côn Sơn hầu chuyện Ức Trai
ngập ngừng mây trắng Người ngược suối nguồn đề thơ lá xanh mây trắng
Quê em là tình sâu, nghĩa nặng bên sông ai về soi bóng... Chuyện thế gian ư? Hạt bụi vô ưu lưu lạc vô thường!
Tên phố, tên làng không thể nào quên
Xao xuyến lòng ta lối về bỡ ngỡ Gió ru chiều vòm cây xao động 2
Nắng xuân ngập tràn đất mẹ, quê em. cỏ ủ mầm thiêm thiếp cơn mơ Bước xuân gầy dựng cơ đồ
bất chợt bừng tỉnh giấc
dõi mắt nhìn ngơ ngác dáng ai qua Trăng xanh đèo Cả gió đỏ đèo Ngang
Hải Vân Quan ngựa trắng lướt mây vàng
Là em đó
bên rừng Điệp điệp núi sông trùng trùng biển đảo
xanh khát vọng Lưng kiếm túi thơ mở cõi khẩn hoang
bên đồng Xuôi ngược miền Trung ai thấu Nguyễn Hoàng?
gió lúa hát reo
bên anh
thắm màu hoa nở
em phổ duyên mình
tình khúc mùa xuân!
44