Page 45 - Báo Phú Yên - Số Tết Âm Lịch
P. 45
uân
X ẤT TỴ
hiểu được chuyến xe về nhà luôn đáng quý.
Nghe nói những công nhân được tặng vé tàu xe,
máy bay đều có hoàn cảnh khó khăn, quê nhà
ở xa, nhiều năm không về thăm gia đình. Qua
màn ảnh ti vi, bà thấy được niềm hạnh phúc
lấp lánh trong đôi mắt những người công nhân. Thức đón
Bà thấy đâu đó hình ảnh con mình tay xách
nách mang, vui vẻ chia tay những người đồng
nghiệp. giao thừa
Trước đêm cả nhà con gái lên máy bay, bà
không tài nào chợp mắt. Thắp nén nhang cầu
mong ông bà tổ tiên phù hộ cho chuyến bay Y NGUYÊN
bình an rồi bà ra sân ngồi trông nồi bánh cùng
ông. Đổ thêm nước vào nồi bánh chưng, ông
tiện tay cời than nướng thêm vài củ khoai. Hai uổi nhỏ, niềm vui lớn nhất chắc chắn đâu có chịu dậy? Rút kinh nghiệm, những năm
mái đầu bạc ngồi ôn lại chuyện xưa, về những là tết. Thời khắc nào cũng vui nếu tính sau tôi dặn: Hễ giao thừa kêu con không dậy mẹ
cái tết khi con còn thơ nhỏ. Cả nhà quây quần Ttừ chiều ba mươi tết. Có điều vui nhất, cứ… véo thật đau cho con! Mẹ nghe, vừa gật
trông nồi bánh. Con vùi trong chiếc chăn bông đong đầy cảm xúc nhất với riêng tôi vẫn cứ là vừa cười nhưng không nỡ véo. Mẹ chọn đánh
trấn thủ ngủ một giấc ngon lành, trên miệng còn lúc giao thừa! thức tôi bằng cách cù vào hông. Hiệu quả ngay
nhọ nhem vì ăn khoai, sắn nướng. Không hiểu sao tôi cảm nhận vậy. Chị Hai tức thì bởi tôi rất sợ nhột!
*** ra bộ thông thạo, cắt nghĩa: bởi tới giao thừa Thời ấy quê chưa có điện. Đêm giao thừa
Ông bà ra đường lớn đứng đợi từ chiều, nhìn cũng có nghĩa… tới tết! Lý do mới nghe coi bộ cũng chỉ chong đèn nhưng là cây đèn gia bảo
từng chuyến xe khách ngược xuôi trôi qua trước rõ ràng. Vậy nhưng, chính cái quá rõ ràng kia to đùng ngày thường cất kỹ trong tủ. Chiều cuối
mặt. Bài hát xuân rộn ràng vụt qua, vẳng lại lại hàm chứa yếu tố… không rõ ràng. Sao cứ năm, ba thận trọng bê đèn ra lau chùi cẩn thận
khiến lòng bà càng thêm chộn rộn. Chiều dần phải giao thừa mới tới tết? Chiều ba mươi tháng từ thân đến bóng, rót đầy dầu vô bầu. Cây đèn
buông xuống, thấp thoáng những cánh chim Chạp chúng tôi đã được ăn cỗ cúng tất niên; khủng được ba mang đặt giữa bàn thờ chính,
vội vã bay về tổ. Chỉ một lúc nữa thôi một làn đường thôn ngõ xóm đâu đâu cũng giăng mắc cờ sập tối thắp lên tỏa ánh sáng rực cả ngôi nhà
sương mỏng sẽ trùm xuống bao phủ nơi này, hoa; máy hát nhà nhà rộn rã mở nhạc xuân: Tết thường lệ đêm đêm vẫn tù mù. Chị em ngồi ghế
ủ xuân trong cái lạnh se sẽ còn sót lại của mùa tết tết tết đến rồi, tết đến trong tim mọi người… nhìn má sắp bánh, nhìn ba loay hoay chỉnh sửa
đông. Một chiếc xe khách đang chầm chậm Không gian ấy rõ ràng đâu cần chờ tới lúc giao bàn thờ, đặt bánh trái, thắp hương, nhìn bóng
dừng lại trước mặt ông bà. Bước xuống xe là thừa? Tóm lại, chẳng biết lý do đích thực là gì, cả nhà in lên vách, cử động lại qua cứ như đang
bóng dáng quen thuộc của đứa con bao ngày xa nhưng - tự thâm tâm - chúng tôi luôn mặc định xem… chiếu bóng. Ngoài trời tối thui, lạnh buốt,
cách. Bà chạy lại đỡ lấy thằng cháu ngoại, vùi giao thừa là cái gì đấy rất… đặc biệt, thiêng trái ngược với trong nhà sức nóng của đèn tỏa
đầu vào ngực nó mà hít hà mùi da thịt thơm tho. liêng, nên muốn cái tết trọn vẹn thì bằng mọi giá ấm sực, sáng trưng. Khói hương trầm ngan ngát,
Thằng nhỏ mếu mếu, cười cười, nhận ra người phải thức đón giao thừa! quyện vòng vèo qua từng chi tiết lung linh mờ
bà vẫn thường nựng nịu nó qua màn hình điện Kết quả năm nào trước khi đi ngủ, đều dặn tỏ trên gian thờ trước khi nhẹ nhàng ra cửa.
thoại. Hoa ôm lấy bờ vai gầy gò của bố không đi dặn lại mẹ: giao thừa nhớ kêu con dậy! Tôi Khói như sợi dây mong manh nối liền hai thế
giấu nổi những giọt nước mắt vừa vui mừng vốn đứa mê ngủ, tối quen ngủ sớm. Nhưng ấy giới, nối ngôi nhà ấm cúng với trời đất thời khắc
vừa xót xa. Có trải qua những ngày tháng dịch là ngày thường chứ tết phải khác. Năm giao giao thừa. Mấy chị em kiên nhẫn ngồi chờ. Thi
bệnh co cụm phương xa, đau đáu nghĩ về quê thừa một lần chớ mấy, ngủ sớm sao đành! Nhớ thoảng sốt ruột, đứa này huých nhẹ đứa kia thì
nhà mới hiểu được niềm xúc động dâng lên năm đầu tiên biết đến giao thừa, mới mon men thầm, không dám nói to. Mãi rồi cũng tới lúc tàn
trong lồng ngực của Hoa. Anh con rể chứng dặn giao thừa đánh thức đã bị mẹ nạt: con nít hương để ba vái tạ, xong bưng đĩa bánh trên bàn
kiến cuộc sum vầy thắt lòng thương vợ. con nôi, ngủ sớm cho mau lớn. Tôi phụng phịu: thờ xuống. Vẫn là bánh mứt đó nhưng sao ăn lúc
Bà vỗ về thằng nhỏ trên tay, giục mọi người Hông, con muốn đón giao thừa! Mẹ hông kêu giao thừa luôn… ngon hơn lúc khác?
về nhanh không sương xuống. con tự thức… Nói làm thiệt, đêm ba mươi tôi Chúng tôi lớn lên, rời tổ ấm bay đi, không
Thấy con rể đặt lên bàn thờ giỏ quà mang từ ráng kiếm chuyện bày ra chơi đợi giao thừa cho còn những giao thừa quấn quít bên nhau như
miền Nam về, bà tặc lưỡi bảo: được. Chơi chán mà nhìn lại đồng hồ giao thừa thời nhỏ. Tới lượt tôi làm cha, đêm giao thừa lo
- Mẹ đã dặn không phải mua bán gì từ trong còn… thăm thẳm mù xa! Thấy thằng bé cứ ngồi cúng kiếng. Chợt nhận ra - đã từ lâu - chỉ còn tôi
đó cho vất vả. Ở ngoài mình ra quán tạp hóa gà gật mẹ nhượng bộ: Thôi, đi ngủ đi, giao thừa đêm trừ tịch lặng lẽ đốt nén hương trên bàn thờ
đâu có thiếu. mẹ gọi! Mừng quá tôi vâng một tiếng rõ lớn phi tiên tổ một mình ngồi đón giao thừa…
- Đây là phần quà của công ty con gửi về thẳng vô giường, ngủ mê man, tới lúc mở mắt
cho gia đình ăn tết. Ngoài quà tết còn có thêm trời đã… sáng bạch! Khóc mếu đi tìm mẹ bắt
phong bao lì xì. Nhưng quý hơn cả vẫn ở tấm đền. Mẹ kêu: mẹ gọi mấy lần mà con ngủ mê,
lòng mẹ ạ.
- Con nó nói đúng đấy. Con mình học hành
cũng chỉ hết cấp ba, giờ có việc làm ổn định đã
mừng. Giờ lại thấy lãnh đạo công ty quan tâm,
chăm lo đời sống công nhân trong dịp tết chu
đáo thế này thì còn gì bằng. Tôi với bà cũng
thấy yên tâm.
- Hôm được tin hai vợ chồng được tặng vé
máy bay miễn phí, con mừng phát khóc. Cuộc
sống sinh hoạt nhiều khoản chi tiêu, cả năm
chẳng dành dụm được là bao bố ạ. Nhiều khi
muốn mua vé về quê mà lại sợ tiêu đi khoản để
dành nhỡ vợ chồng, con cái ốm đau biết phải
làm sao. Tụi con gọi đây là tấm vé sum vầy. Tết
năm nay có hàng nghìn công nhân được đoàn tụ
với gia đình nhờ tấm vé sum vầy đấy ạ.
Mưa xuân lất phất rơi xuống mảnh sân nhỏ
trước nhà, đánh thức cây đào già giật mình bung
nụ. Bữa cơm sum họp sau bốn năm xa cách ấm
cúng, rộn rã tiếng nói cười. Thằng nhỏ dồn chú
mèo chạy quanh nhà, va cả vào ấm chén, chậu
hoa, liểng xiểng. Ông già cười bảo “Kệ đi, tết
mà ngăn nắp, yên tĩnh quá nhiều khi cũng thấy
buồn. Chẳng mấy khi tết nhà mình lộn xộn và
dư dả âm thanh đến vậy. Phải đông đủ cháu con Bắn pháo hoa đón giao thừa trên đỉnh
mới thấy tết ùa về…”. núi Nhạn, TP Tuy Hòa. Ảnh: CTV
43