Page 44 - Báo Phú Yên - Số Tết Âm Lịch
P. 44
VĂN HÓA - VĂN NGHỆ
Minh họa: PV
mớ tôm nào to thì mua về bỏ tủ tết
Bin về nấu cháo. Ông tưởng mình
nghe nhầm còn hỏi lại “tết năm nay
tụi nó về thật hả bà?”. Thật! Thật
ngón tay? Ờ thì… tính xem còn sum vầy
háng Chạp ùa về bằng chứ. Nghe nói con bà là một trong
số những công nhân được lãnh đạo
đợt không khí lạnh. Tấm vé LĐLĐ tỉnh tặng vé máy bay khứ
Ngoài đồng lúa còn chưa hồi về quê ăn tết. Thế thì còn gì
Tkịp bén rễ, trong chuồng bằng, chân quần thấp chân quần
lũ gà con chiêm chiếp nép vào ngực cao ông đạp xe đi tắt qua đồng
mẹ. Bà Ân giục chồng quây thêm Mười.
tấm bạt vào chuồng trại cho vật Nói với qua hàng rào, bà đã kịp
nuôi đỡ rét. Tối nào cũng vậy, khi khoe với hàng xóm bốn bề chuyện
xong xuôi mọi việc, bà hay ngồi tết này con cháu về đông đủ. Ai
bấm ngón tay tính toán. Ông nhà nghe cũng vui lây, chỗ hàng xóm
hỏi có gì mà ngày nào bà cũng bấm láng giềng họ đâu lạ cảnh hai ông
VŨ THỊ HUYỀN TRANG bà lủi thủi vào ra lúc nhà người ta
mấy ngày nữa thì tết. Tính xem tết quây quần đầm ấm. Bà phấn khởi
này nên gói mấy cân gạo bánh, cần tất bật dọn nhà suốt mấy ngày. Đến
phải mua bán những gì. Tết mà, một khu công nghiệp. Bà gặng hỏi không có nong, nia phơi phóng. cái sân gạch trước nhà ông cũng
thiếu gì thứ phải tất bật lo toan. Bao mới biết con gái mình đã có người Mùa măng phơi măng. Mùa lạc rửa sạch trơn để thằng cháu ngoại
nhiêu năm nay chỉ có cánh đàn ông yêu trong đó, hai đứa xác định sẽ phơi lạc. Thấy con kêu thèm bánh về tha hồ lê la, nô đùa mà không
là được thong thả, ít phải lo mấy gắn bó lâu dài. Hôm nghe con nói, sắn, bà dỡ sắn xay bột phơi trắng sợ bẩn. Bà giục ông phun thuốc
chuyện bán mua. Ông Tâm dẹp gọn bà khóc suốt mấy ngày. “Có con cả sân. Trong căn bếp có một chiếc muỗi trước mấy ngày “thịt da thằng
bộ cờ tướng sang một bên, bảo: mà gả chồng xa. Trước là mất giỗ, hòm gỗ, bà đùm túm đủ thứ cất nhỏ thơm, lũ muỗi dễ gì tha”. Ăn
- Nhà có mỗi hai ông bà ăn uống sau là mất con”, các cụ nói cấm có đi, cái gì cũng bảo “để dành phần uống chẳng là bao mà thứ gì cũng
là bao mà tính toán mệt đầu. Năm sai. Bà tính vay tiền vào trong Nam chúng nó. Biết đâu tết chúng về”. làm dư ra vì sợ thiếu. Mùi mứt tết
nay chắc chúng nó cũng chẳng về một chuyến lôi con về bằng được. Lúc bà đang cặm cụi cắt lá dong bay ra từ căn bếp suốt từ hai ba tết.
đâu. Tàu xe vất vả lại tốn kém. Ấy thế mà bà bị ông nhà cản lại bán cho lái buôn thì điện thoại kêu Đám cúc vàng, sao nhái nở tưng
- Cũng bốn năm rồi ông nhỉ? “thôi cấm đoán làm gì, tội nghiệp inh ỏi trong nhà. Lật đật chạy vào, bừng, sáng cả ngôi nhà cũ kỹ màu
Nhà có mỗi đứa con gái, gả chồng con”. Cùng cảnh nhà nghèo, đám thấy số của con gái bà mừng rỡ hỏi: thời gian. Đống chăn chiếu được bà
xa thành ra hiu quạnh. cưới hai đứa được tổ chức gọn - Cả nhà khỏe không con? Mấy ngóng ngày nắng mang ra giặt giũ
Bà nằm nghe tiếng mọt kêu gàng, đơn giản. Ai cũng nói giờ tàu hôm nay cu Bin của bà biết làm gì phơi phóng thơm tho. Chưa năm
trong thớ gỗ, ký ức cứ lần lượt ùa xe thuận tiện rồi, chẳng nhiều nhặn rồi? nào bà lại mong tết đến nhanh như
về. Mười năm trước bà đổ bệnh, thì năm nào cũng về thăm nhà được - Dạ khỏe! Cu Bin của bà siêu vậy. Còn vài ngày nữa thôi nhưng
đau ốm triền miên. Lúc ấy Hoa vừa một lần. Thật ra trong thâm tâm bà lắm, lon ton chạy ngoài sân. Ở nhà bà vẫn giữ thói quen bấm ngón tay
tốt nghiệp cấp ba, thương bố mẹ biết đồng lương công nhân ít ỏi, tết đến đâu rồi mẹ? tính đếm. Hoa điện về bảo:
nhà nghèo vất vả nên theo dì vào trăm thứ chi tiêu, sẽ có lúc muốn về - Thì túc tắc. Tết năm nào chẳng - Đồ đạc nhiều quá lại vướng
tận Bình Dương để mưu sinh. Em mà không về được. vậy. Dưa hành, bánh chưng, mứt con nhỏ nên con chẳng mua sắm
gái bà có sạp hàng quần áo ở khu Xa xôi thương con đủ mọi bề, kẹo, giàu nghèo gì cũng vậy à. Giờ được gì.
chợ công nhân đón cháu vào trông nhất là lúc Hoa có bầu, sinh con bà chỉ mong cu Bin về là tết đủ đầy. - Ối dào! Cứ mang thằng Bin
coi giúp. Định bụng để cháu va mà không có mẹ ở bên. Bà chẳng - Thế thì tết này cu Bin về ăn tết về đây. Ông bà chỉ mong được ôm
chạm khôn người, khi có tí vốn thì biết làm gì ngoài thỉnh thoảng gửi với bà. Bà nhớ gói thêm nhiều bánh món quà to đùng ấy thôi.
dì dạy cháu bán buôn. Nhưng người cho cháu vài bộ quần áo, ít ngũ chưng vào nhé. Ngày nào ông bà cũng xem
tính không bằng trời tính. Làm ăn cốc để ăn dặm, vài loại lá phơi khô Mừng quá bà quýnh quáng quên chương trình thời sự. Cứ xem
khó khăn, sạp quần áo của em gái để tắm. Mấy năm nay bệnh đau cả đám lá dong đang cắt dở ngoài cảnh lãnh đạo công đoàn tiễn công
bà phải đóng cửa để chuyển hướng nhức xương khớp hành bà đến khổ. vườn. Ông đang ra thăm đồng, bà nhân về quê ở bến xe, ga tàu là bà
kinh doanh. Hoa không trở về quê Nhiều hôm đi lại khó khăn, nhưng gọi điện dặn nhớ tạt qua đồng Mười lại rưng rưng nước mắt. Chỉ có ai
mà xin vào làm công nhân trong mảnh sân trước nhà hiếm ngày nào xem người ta tát cá. Có con cá quả, bươn chải mưu sinh xa nhà mới
42