Page 19 - Người Hà Nội
P. 19

Thành phố bình yên











                    PGS.TS PHẠM QUANG LONG


                                                                                                               Hà Nội - thành phố bình yên. Ảnh: Nguyễn Đăng Minh

                        à dân “ngụ cư”, mới chỉ sống ở Hà Nội                                           Ngày còn đi học, tôi đã được nghe thầy
                        hơn nửa thế kỷ nhưng mỗi khi có việc                                          giảng về câu “Thăng Long phi chiến địa”. Thầy
                        phải xa Hà Nội dăm bữa nửa tháng,                                             bảo, đối chiếu với lịch sử, rõ ràng câu nói ấy
                 Ltôi đã nôn nao nhớ nơi này. Có lần đến                                              chưa đúng vì chỉ kể sơ sơ Thăng Long đã có
                 Sài Gòn một tuần, vì nhớ Hà Nội quá, tôi đã                                          đến dăm lần bị kẻ thù công phá. Nhưng, cũng
                 một mình lang thang qua nhiều con phố để                                             như tính cách dân mình vậy, dù không đủ sức
                 mong tìm thấy cảm giác thân quen. Rồi khi                                            kháng cự, để Thủ đô bị chiếm đóng hay phải
                 bắt gặp cái ngõ nhỏ chờ đợi ấy, tôi như vỡ ra                                        dùng kế “vườn không nhà trống” mở cửa cho
                 một điều: tôi yêu vẻ bình dị, tĩnh lặng của                                          giặc vào ở tạm một thời gian để kinh thành
                 những ngôi nhà, mái ngói, hàng cây… vừa gần                                          tránh được nạn binh đao rồi lại đuổi giặc đi thì
                 gũi, vừa quen thuộc gợi về Hà Nội. Tôi cứ                                            khát vọng hòa bình vẫn luôn cháy bỏng trong
                 chầm chậm đi theo con phố, mắt nhìn như bị                                           lòng mỗi người dân cả nước. Tâm thức “Hà Nội
                 thôi miên đến mức có người phụ nữ hé cổng                                            vì cả nước, cả nước vì Hà Nội” đã ăn sâu vào
                 “Chú hỏi ai ạ?”, tôi mới giật mình ngượng                                            tình cảm của người dân nước Việt ở mọi vùng
                 nghịu “Dạ không, tôi đi loanh quanh ngắm phố   Nắng đầu đông. Tranh của họa sĩ Phạm Bình Chương  miền. Yêu và mong cho trái tim của cả nước
                 phường thôi”. Rồi khi ngồi nhâm nhi ly nước                                          lúc nào cũng đẹp, cũng thanh bình là mong
                 sinh tố trên vỉa hè rộng thênh thang, dưới tán  Tôi nghĩ, người bình thường ai cũng yêu hòa  muốn, là khao khát của nhiều người chứ
                 một cây họ dầu cao vút, tôi nhận ra mình  bình hay vẻ thanh bình, ung dung và trang  không riêng gì người Hà Nội.
                 đang nhớ phố Lò Đúc có hàng sao đen, nhớ vẻ  nhã tạo nên cốt cách của một thành phố vốn  Hà Nội trang nhã, thâm trầm, hấp dẫn mọi
                 bình yên nơi ngõ nhỏ tôi sống, nhớ nét thanh  không phải cứ muốn là có được. Nó có nhiều  người ở chiều sâu của cảnh vật, nếp sống, con
                 bình đặc trưng của thành phố tôi yêu.     yếu tố mà cảnh quan chỉ là một phần. Cái   người, ở vẻ đẹp hào hoa quyến rũ nhưng lại
                    Tôi không muốn nói như nhiều người     chính là những con người và nếp sống nơi ấy  không hề phô trương. Thi tướng Huỳnh Văn
                 vẫn nói Hà Nội là Thành phố Vì hòa bình   đã tích tụ lại từ bao đời, trở thành một nét trội,  Nghệ những năm đánh giặc ở Đồng Nai đã nói
                 dù thành phố đã được vinh danh như vậy.   một thuộc tính.                            hộ tấm lòng của những người con nước Việt

                           Xuân Ất Tỵ 2025
                            22
   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23   24