Page 11 - Người Hà Nội
P. 11
NGUYỄN QUANG THIỀU BẰNG VIỆT NGUYỄN VIỆT CHIẾN
Lời mẹ Cơn mê Nắng xuân
đắm mùa sen bên tháp cổ
Đêm qua không phải trong mơ
Mẹ về, mẹ đứng bên bờ thế gian
Bóng đêm từng cánh đang tàn Có phải em làm tôi cảm động
Ban mai thức dậy nở ngàn đóa hoa Tự thuở đầu xa lắc xa lơ
Áo hoa vàng thanh thản thế... Ngày xưa!
Con chờ mẹ dưới hiên nhà
Áo con giờ vẫn ướt nhòa mưa xưa - "Trời ơi! Sen sớm quá chừng thơm!"
Khói hương dâng một lời thưa Cơn mê đắm năm mười sáu tuổi...
Thoảng nghe trong gió mẹ vừa gọi con Tiếng reo không hề gợn bụi
Trời cao in một lối mòn Toả trên gương nước mê hồn!
Mẹ đi về với khuyết tròn trăng quê
Và con ôm một lời thề Bây giờ, hồ sen không còn đâu em
Lặng im sống giữa bốn bề gió mưa Chỉ nhà lấn sen, tầng tầng lớp lớp,
Con ngồi nhớ mẹ, nắng thưa Tiếng reo xa xưa nhói vào tiềm thức
Mây bay như áo mẹ vừa mang phơi Ba mươi năm rồi, mùa sen cũ còn thơm!
Và trong hương khói vọng lời:
- Hạt rơi thì nhặt, vàng rơi thì đừng…
NGUYỄN LINH KHIẾU
Sương chiều
NGUYỄN BÌNH PHƯƠNG
Ban mai Lên Tháp Bà ngàn tuổi
say điệu múa thần linh
Trong thời khắc cuối cùng của mùa đông thiếu nữ Chăm đội nước
Anh giã từ chính mình thật khẽ khàng rước mùa xuân an lành
Và anh là núi đồi mơ màng
Chưa lìa xa bóng tối lặng yên bên cổ tháp
người nặn tượng tài hoa
Ở bên kia lá từ từ rơi tạc vào miền xa thẳm
Trên những nóc nhà nghiêng trên cánh tay buông hờ cõi linh thiêng Tháp Bà
sau rèm vải
Một người ngước nhìn quá khứ bằng cái nhìn thân ái nắng trên vòm tháp cổ
Người ấy chính là anh trầm tư màu gạch Chăm
anh là núi đồi mơ màng gạch đúc bằng nắng sớm
Chỉ gặp nhau mấy lần chẳng hiểu trong nhiệm mầu ngàn năm
Những ánh sáng lặng im soi một phần quên lãng vì đâu không sao quên được
Như lặng im chiếc cần câu chờ bí mật diệu kỳ bao lần ta qua vẫn nấn ná tìm ngôi nhà lúp xúp sinh ra từ mẹ đất
vung lên từ nước phố cổ kính xưa mẹ cho con hình hài
Như hình hài một con đường và anh, con đường đi ngược lần nào cũng chỉ sương xanh tháp vươn mình trước biển
Vang xa cùng dải Ngân hà dịu dàng tươi non và lành lạnh vượt qua mùa tàn phai
chiều Kinh Bắc sương như hồn người lãng đãng
Em thân yêu người làm anh nghiêng ngả sao chẳng thấy bóng hình người đâu cổ tháp như bầu sữa
Sao bỗng nhiên em chẳng nói câu gì nơi tâm trí vẩn vơ nấn ná mẹ thời gian nghiêng về
Biển đã chết sau rất nhiều lo nghĩ sương chiều xanh phủ kín ngả đường xưa mùa quê hương sâu thẳm
Biển trả cho đêm một ảo ảnh chòng chành muốn gặp lại cái nhìn đen huyền láy láy Luy Lâu tiếng quê hương còn nghe
Trong sương sớm ban mai còn lại mình anh lằng lặng
Hình bóng cũ của trái tim bé nhỏ muốn gặp lại giọng nói âm hưởng
Đập bâng quơ trên những dải mây mờ... những bãi ngô non những bãi dâu xanh
mươn mướt sông Cầu
muốn gặp lại mềm mại bóng dáng thiếu nữ của ta xứ Bắc
muốn gặp thế mà chẳng hiểu sao lần nào
cũng chỉ sương xanh dịu dàng tươi non và lành lạnh
Minh họa các trang thơ của Lê Tiến Vượng
Xuân Ất Tỵ 2025
14