Page 15 - Đời Sống Gia Đình - Số Tết Dương Lịch
P. 15

Số 01
        Giai điệu Xuân




        nhất. Mỗi bước chân đều dẫm lên lớp    Mai đang hái thuốc, nhưng có lẽ vì  nhanh hơn khi nắm chặt tay Mai. Ánh
        lá khô mục rữa, tạo ra những âm thanh  mải mê và lạc lối trong rừng, cô đã  mắt cô nhìn anh đầy biết ơn, như thể
        khẽ khàng, giòn tan giữa màn đêm    không biết mình đang ở đâu. Những   anh là ánh sáng duy nhất giữa bóng
        tĩnh lặng. Cái lạnh buốt thấm vào tận  cành cây gãy dưới chân cô phát ra âm  tối.
        xương tủy, khiến anh không khỏi rùng  thanh khô khốc, hòa quyện cùng tiếng  - Em không nghĩ sẽ gặp anh ở đây -
        mình. Anh tự nhủ phải tập trung cao  gió rít qua những tán lá. Đôi mắt trong  Mai nói, giọng cô vẫn còn run rẩy
        độ, bất cứ sơ suất nào cũng có thể dẫn  veo của Mai ánh lên sự lo lắng, và nụ  nhưng đã có phần bình tĩnh hơn.
        đến những hậu quả khôn lường.       cười tươi tắn mà đã từng khiến Đại    - Anh cũng không nghĩ vậy. Nhưng
           - Giờ chúng ta sẽ chia nhau ra, mỗi  Dương xốn xang giờ đây đã thay bằng  giờ thì em không còn lạc nữa, anh sẽ
        người tuần tra một hướng. Các đồng  vẻ sợ hãi.                          bảo vệ em - Đại Dương đáp, giọng anh
        chí chú ý quan sát không bỏ qua bất kỳ  - Mai!                          tràn đầy tự tin.
        một chi tiết nào - Tiểu đội trưởng ra  Đại Dương gọi lớn, bước nhanh về   Khi họ bước qua những bụi cây rậm
        lệnh                                phía cô. Giọng anh vang lên, như một  rạp, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt
           - Rõ!                            ngọn lửa ấm áp giữa đêm đông lạnh   Mai, làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết của
           Đêm khuya, ánh trăng bạc lấp lánh  giá. Cô quay lại, ánh mắt sáng lên khi  cô. Đại Dương không thể rời mắt khỏi
        chiếu rọi xuống những tán cây rừng,  nhận ra anh.                       cô, cảm giác như có một thứ tình cảm
        tạo nên những bóng đổ kỳ ảo trên mặt   - Anh Đại Dương! Em… em bị lạc -  giữa họ đang nảy nở mạnh mẽ hơn
        đất. Gió rừng thổi nhẹ, mang theo hơi  Mai nói, giọng run rẩy, đôi tay cô nắm  bao giờ hết, ngay cả trong cái lạnh của
        lạnh của mùa đông, không gian trở   chặt lại như thể tìm kiếm một điểm tựa.  đêm mùa đông.
        nên tĩnh lặng và huyền bí. Đại Dương   Đại Dương tiến lại gần, cảm nhận   Cuối cùng, họ cũng tìm thấy con
        cầm đèn pin, bước từng bước cẩn thận  được nỗi sợ hãi trong ánh mắt của cô.   đường mòn dẫn về phía đồn biên
        trên con đường mòn hẹp, lắng nghe      - Không sao đâu, anh ở đây rồi. Em  phòng. Khi ánh sáng từ đồn hiện ra,
        từng âm thanh của rừng núi.         đi theo anh, chúng ta sẽ tìm đường về  lòng Đại Dương tràn đầy niềm vui. Anh
           Bỗng một tiếng động nhẹ vang lên    Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cảm  quay sang Mai, nở một nụ cười ấm áp.
        từ phía xa, khiến anh dừng lại. Đại  giác ấm áp lan tỏa giữa cái lạnh của  - Chúng ta đã về rồi.
        Dương căng mắt, cố gắng nhìn rõ hơn.  đêm.                                Mai nhìn anh, đôi mắt sáng ngời.
        Bất chợt, giữa những tán cây, anh thấy  Họ bắt đầu đi cùng nhau, ánh đèn  - Cảm ơn anh, Đại Dương. Nếu
        một bóng dáng nhỏ bé. Đó là một cô  pin của Đại Dương soi sáng con đường  không có anh, em không biết sẽ ra sao.
        gái, với những bước chân lạc lõng, ánh  phía trước. Trong không gian tĩnh lặng,  Trong khoảnh khắc ấy, giữa cái lạnh
        mắt hoảng hốt. Khi ánh đèn pin chiếu  chỉ có tiếng bước chân của họ và  của đêm đông, ánh mắt của họ gặp
        vào, anh nhận ra đó chính là Mai, cô gái  những âm thanh của rừng núi. Đại  nhau, dường như có một ngọn lửa
        mà anh đã gặp.                      Dương cảm thấy trái tim mình đập    bùng cháy, xua tan mọi lo lắng và sợ
                                                                                hãi, tạo nên một kỷ niệm đẹp đẽ mà cả
                                                                                hai sẽ không bao giờ quên.
                                                                                  Tháng Chạp đã đi đến ngày cuối
                                                                                cùng. Đại Dương đứng trên đỉnh đồi,
                                                                                nhìn về phía xa, nơi những cành đào,
                                                                                cành mai bắt đầu nở rộ, nhuộm hồng
                                                                                sắc xuân tươi thắm. Không khí trong
                                                                                lành, mát mẻ, mang theo hương thơm
                                                                                của đất trời đang hồi sinh.
                                                                                  Những ngày tháng vừa qua, hình
                                                                                ảnh của Mai cứ lấp lánh trong tâm trí
                                                                                anh như những bông hoa nở giữa mùa
                                                                                đông lạnh giá. Ký ức về lần đầu gặp gỡ,
                                                                                ánh mắt lo lắng của cô khi lạc giữa
                                                                                rừng đêm, và nụ cười ấm áp khi họ tìm
                                                                                thấy nhau, tất cả đều như những mảnh
                                                                                ghép tuyệt đẹp trong bức tranh thanh
                                                                                xuân của họ.
                                                                                  Đại Dương tràn ngập niềm vui và
                                                                                hy vọng. Anh nhớ lại khoảnh khắc mà
                                                                                họ nắm tay nhau, cảm nhận hơi ấm từ
                                                                                nhau giữa cái lạnh của đêm. Đó là sợi
                                                                                dây liên kết anh với mảnh đất này, bất
                                                                                chấp mọi thử thách, khó khăn. Đại
                                                                                Dương cảm thấy một cảm giác bâng
                                                                                khuâng, như thể mùa xuân không chỉ
                                                                                mang đến sự sống mới cho thiên
                                                                                nhiên, mà còn thổi bùng ngọn lửa yêu
                                                                                thương trong trái tim anh.
                                                                                  Đại Dương đã quyết định gắn bó
                                                                                với mảnh đất này bởi trái tim anh đã
                                                                                hoà cùng nhịp đập với trái tim biên
                                                                                cương.
                                                                                  Ngày mai, năm mới sẽ về.
                                                           Minh họa sưu tầm
   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19   20