Page 14 - Đời Sống Gia Đình - Số Tết Dương Lịch
P. 14

Số 01
                                                                                                  Giai điệu Xuân




               ái lạnh se sắt của tháng Chạp
               len lỏi vào từng ngóc ngách.
           CGió đông rét cắt da cắt thịt,
        từng đợt từng đợt ùa về, rít gào bên
        những triền đồi trọc, rồi len lỏi qua
        từng khe cửa, khiến căn phòng ngập
        tràn hơi lạnh. Sương sớm giăng kín,
        đọng lại trên từng bậc tam cấp sần sùi,
        trên những gờ đá xám nâu góc sân
        đồn biên phòng, long lanh như những
        viên ngọc trai nhỏ. Khóm cây mé hiên
        khu chỉ huy, trên những tán lá xanh
        cũng long lanh nước, như đang cố níu
        giữ những giọt sương cuối cùng của
        mùa đông.
           Mặt trời dạo này dậy muộn, tầm
        nửa buổi sáng cũng chỉ le lói vài tia
        nắng hiếm hoi, vàng nhạt, len lỏi qua
        những đám mây trắng đục, chiếu rọi
        xuống không gian bao la trước đồn
        biên phòng. Dù cái lạnh bao trùm,
        nhưng không khí Tết sắp tới vẫn len lỏi
        vào từng ngóc ngách, làm ấm lòng
        người. Tiếng cười nói rôm rả, mùi
        hương của bánh chưng, cùng hình ảnh
        những cành đào, cành mai bắt đầu hé                                                    Minh họa sưu tầm
        nở đã vẽ nên một bức tranh Tết thật
        ấm áp và gần gũi.
           Cuối năm, thời gian như trôi nhanh
        hơn bao giờ hết, cuốn theo những lo  NGÀY MAI,
        toan, bộn bề nhưng cũng đầy niềm vui
        của ngày Tết đang tới. Những chiếc vali
        đã được đóng kín, háo hức chờ ngày
        được đưa về quê nhà, nơi có những nụ
        cười thân quen và những câu chúc Tết  NĂM MỚI SẼ VỀ
        ấm áp. Dù không được đoàn tụ cùng
        gia đình, những người lính biên phòng
        vẫn giữ vững niềm vui Tết trong lòng.   HỒNG LAM
        Họ bảo vệ bình yên cho quê hương, để
        mọi người dân được đón một cái Tết  thân cây lớn. Anh nhẹ nhàng tiến lại  - Em tên Mai.  Cô gái quay người lại,
        thật trọn vẹn. Họ kể cho nhau nghe  gần. Đó là một cô gái trẻ, với mái tóc  chụm tay vào miệng đáp trả lời anh.
        chuyện những cái Tết đã qua, ngày còn  đen dài óng ả và đôi mắt sáng trong  Bóng cô gái đã khuất hẳn sau ngọn
        nhỏ, bên gia đình, bên những người  như hồ nước. Cô đang hái những bông  đồi mà Đại Dương vẫn còn đứng đó.
        thân yêu, để cảm nhận rõ hơn ý nghĩa  hoa nhỏ li ti, tay khéo léo lùa từng cánh  Có một cảm giác thật lạ cứ khiến lòng
        thiêng liêng của ngày Tết đoàn viên.  hoa vào chiếc giỏ tre. Đại Dương chưa  anh xốn xang.
           Đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống   bao giờ thấy một ai đẹp như vậy. Anh  Đêm nay, tiểu đội của Đại Dương lại
        khu tái định cư mới, trung uý Đại   cất tiếng chào, phá vỡ không gian tĩnh  lên đường tuần tra. Rừng đêm âm u,
        Dương cảm thấy lòng mình tràn ngập  lặng của buổi sớm mai.              tĩnh lặng đến rợn người. Gió rừng hú
        niềm vui. Những ngôi nhà mái đỏ tươi   - Này cô gái, em đang làm gì ở đây?  gào như một con thú hoang, xé toạc
        tắn nằm san sát, tựa như những cánh  Em có biết đây là khu vực hạn chế  màn đêm. Mưa ào ạt trút xuống, hòa
        hoa rực rỡ trên triền núi. Nhớ lại những  người qua lại không?          quyện với tiếng gió tạo nên một bản
        ngày cùng bà con chất từng viên gạch,  - Em đang tìm hái lá thuốc, thang  giao hưởng hoang dã. Cái lạnh buốt
        đổ từng bao xi măng để xây dựng nên  thuốc của bà em chỉ còn thiếu một vị,  thấu xương khiến Đại Dương rùng
        ngôi nhà mới, Đại Dương lại càng thấy  lá đó chỉ có ở khu vực này, xin lỗi anh  mình. Đội hình tuần tra rón rén tiến về
        ấm lòng. Con đường bê tông mới trải  em đi ngay đây - cô gái lúng túng trả  phía trước, mỗi bước đi đều thận trọng.
        dài, uốn lượn như dải lụa, kết nối khu  lời.                            Đại Dương là người áp chót, ánh mắt
        tái định cư với thế giới bên ngoài. Nhìn  Đại Dương bật cười:           anh dõi theo từng bóng cây, từng bụi
        thấy những nụ cười rạng rỡ trên khuôn  - Anh đùa đấy, vùng núi này thật  cỏ. Bóng đêm bao trùm, vây lấp, khiến
        mặt của bà con, Đại Dương thầm cảm  đẹp, mà em là bông hoa đẹp nhất ở   con người trở nên nhỏ bé và cô độc
        ơn những ngày tháng đã cống hiến    đây.                                giữa thiên nhiên hoang dã.
        cho mảnh đất này.                      - Cảm ơn anh - Cô gái ngượng       - Các đồng chí chú ý bám sát nhau
           Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống  ngùng đáp lại. Rồi cô chào anh và đi về  và giữ đúng khoảng cách nhé!.  Tiểu
        đỉnh núi, nhuộm vàng cả một vùng    phía bản.                           đội trưởng nhắc nhở.
        trời. Đại Dương đứng trên cao, phóng   Đại Dương gọi với theo:            Đại Dương căng mắt nhìn chằm
        tầm mắt bao quát khắp nơi. Bỗng, anh   - Anh tên Đại Dương, còn em tên là  chằm vào bóng lưng người đi trước, cố
        nhìn thấy một bóng người dưới một   gì?                                 gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ nhặt
                   Ảnh minh họa
   9   10   11   12   13   14   15   16   17   18   19