Page 66 - Nhà Báo & Cuộc Sống Đắk Lắk
P. 66

ghỉ Tết, H’Hoa rủ Trang về thăm quê. Trang
                       N    vui lắm, được cô bạn học cùng lớp cao gần

                            mét bảy, mặt trái xoan, mắt bồ câu, da nâu
                            đen, có giọng nói như hát lại học giỏi nhất
                            khóa mời thì... không vui sao được. Y Kuan học
                                                                                 Truyện ngắn của HÓNG CHIẾN
                       khác lớp, người cùng huyện với H'Hoa, mặt vuông
                       chữ điền, da nâu, tóc xoăn tự nhiên, người vạm vỡ
                       như lực sỹ nên cũng được rủ đi cùng.        trâm, lúc bổng, mềm mại như gió thổi trên cánh
                          Rừng Tây Nguyên đẹp và hùng vĩ quá; ngoài   đổng cỏ gianh mùa khô... Y Kuan cũng nằm xuống
                       cảnh đẹp ra, rừng còn có rất nhiều thứ ăn được mà   đạp chân vào bàn chân Trang hát đáp lại; lúc ào ạt
                       ở thành phố không thể có. Sau một ngày leo núi,   như mưa gầm, thác đổ, lúc ai oán như giận hờn...
                       khám phá rừng Yang(1) - khu rừng già mà người   Trang không biết tiếng Êđê, nhưng âm thanh thì
                       trong vùng không ai dám bước vào. Chiểu đến, cả   cảm nhận được bằng cả con tim và khối óc; lúc vui
                       ba quyết định ngủ qua đêm bên một gốc cây to,   như đang bay bỗng trên chín tầng mây, lúc hừng
                       cành lá sum suê xanh tốt. H’Hoa trải hai tấm ni lon   hực như chuẩn bị tham gia vào một trận đánh lớn...
                       gần nhau rồi nhóm lửa. Trang theo Y Kuan đi nhặt   Ei rei là đây ưl ôi các bậc tiền bối của người Êđê tài
                       các cành cây khô lớn như bắp chân, bắp đùi roi trên   quá, tài quá - Trang thầm kêu lên.
                       triền núi về xếp đống lại làm củi dự trữ đốt qua đêm.  Đang bay bổng trong âm thanh của làn điệu ei
                          Đêm xuống, H’Hoa hai tay ôm gối ngồi nhìn   rei, Trang thấy như có cái gì đó lành lạnh trườn lên
                       ngọn lửa, hỏi:                               ống chân mình. Nhấc đầu lên nhìn xuống, Trang
                          - Hồi nhỏ buổi tối Trang thường làm gì?   rùng mình, người cứng lại, hai tay vơ vội về phía
                          - Mình xem tivi một chút rồi học bài, đọc sách,   trên đầu nắm chặt cổ chân H’Hoa, mồm cứng lại
                       khi nào mệt thì ngủ.                         không kêu được nữa.
                          Y Kuan góp chuyện:
                          - Sống ở thành phố như vậy buồn nhỉ. Trước   Ngồi ngắm lửa, thả hồn theo làn điệu ei rei,
                       đây chưa có tivi đêm đến mọi người trong buôn   H’Hoa giật mình thoáng đỏ mặt khi Trang nắm chặt
                       quây quần bên bếp lửa nhà già làng nghe kể khan,   chân mình nên từ từ quay lại nhìn, thấy con rắn hổ
                       thích lắm.                                   mang chúa đang bò lên chân Trang, đầu lắc qua
                          Trang ngạc nhiên hỏi:                     lắc lại như say rượu vội hét to:
                          - Khan là gì vậy?                            -  Nằm im.
                          H’Hoa trả lời:                               Nghe tiếng thét, biết có việc chẳng lành nên Y
                          - Sử thi truyền miệng của người Êđê, gần như   Kuan không hát nữa, mắt nhìn lên ngọn cây, không
                       truyện cổ tích của người Kinh vậy.           hiểu chuyên gì xảy ra. H’Hoa bất ngờ cất tiếng hát
                          Bất ngờ Y Kuan đề nghị:                   - những câu khó hiểu, rồi từ từ cúi xuống rút một
                          -  Ta hát ei rei(2) nhé.                  thanh củi bằng cổ tay đang cháy rừng rực, nhẹ
                          Trang ngạc nhiên hỏi lại:                 nhàng đứng dậy. Miệng hát, tay cầm cây củi cháy
                          -  Ei rei là cái gì thế?                  vẽ những vòng kỳ quái vào màn đêm. Con rắn hổ
                          -  Từ từ rồi biết, Trang nằm xuống đi.    mang to bằng cổ chân người lớn, toàn thân óng
                          -  Ei rei chỉ hát trong lễ hội, không thể hát nơi đây   ánh, đầu lớn hơn bàn tay xòe ra. Không biết từ đâu
                       được, Yang phạt đấy.                         tới mà màu da khác lạ, ngay cả hai cái vẩy xếp trên
                          H’Hoa trả lời, Y Kuan năn nỉ:             đỉnh đầu hình chữ V lộn ngược lại là màu đỏ? Có
                          -  Chúng mình đã dám vào ở trong rừng Yang   thể nó núp trên ngọn cây cao, thấy ánh lửa phát ra
                       rồi thì thích là hát chứ còn sợ gì nữa, hát cho Trang   nên bò xuống sưởi; nhưng cũng có thể vì làn điệu
                       nghe với, cậu ấy chưa bao giờ được nghe.     ei rei nên bò đến nghe, hay Yang phạt ba đứa vào
                          Trang nằm xuống quay đầu về phía H’Hoa    rừng cấm nên sai nó đến... Giờ đây, bị tiếng hát và
                       đang ngồi, ngửa mặt nhìn lên phía trên chỉ thấy một   vòng lửa thôi miên, nó kéo lê cái thân dài ngoằng
                       màu đen đặc quánh của lá cây. H’Hoa hát bằng   trườn qua chân Trang để leo lên bụng Y Kuan; đầu
                       tiếng Êđê, tiếng hát nho nhỏ, nghe buồn buồn; lúc  cất cao khỏi mặt đất hơn mét, lắc lư, lắc lư theo


                    © Nhà báo&Cuộcấ

                                         <daklakU
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71