Page 138 -
P. 138
TẢN MẠN ĐẦU XUÂN ẤT TỴ NĂM 2025
đứa trẻ như chúng tôi vẫn vô tư trèo qua hắn thắp hương ra giữa ngã ba đường
những bức tường đổ nát để vào Đại Nội lầm rầm khấn xin bề trên đừng bắt con
hái xoài, hái mận, hái đào… bà. Còn tôi, tôi không dám kể với ba mạ
Buổi chiều, mưa lâm thâm, tôi rủ tôi về chuyện thằng Hùng bị ốm là vì tôi
thằng Hùng ở gần nhà vô Đại Nội hái rủ hắn vô hái đào trong Đại Nội và gặp
xoài; biết tôi có người thân làm trong đó rắn, và rắn Đại Nội đã có trong tâm trí
nên thằng Hùng hồ hởi lắm. Không xin tôi từ đó.
được mấy chú bảo vệ, chúng tôi men Năm 1984, trong Đại Nội có một
theo một mảng tường đổ nát để leo võ đường karatédo do võ sư Trương
thành vào Đại Nội. Vào đến Triệu Miếu, Trọng Toản cán bộ của Công ty Quản lý
nơi có vườn đào trĩu quả (bây giờ vẫn Di tích Lịch sử và Văn hóa Huế dạy cho
còn) nhưng xung quanh thì tranh săn những người bảo vệ của cơ quan. Thời
mọc um tùm, sau khi rẽ qua những bụi gian này, tôi được ba mạ tôi cho vào đây
tranh săn trước mặt, đang chuẩn bị leo để tập võ. Sân tập võ không bao giờ
lên cây, tôi với thằng Hùng phải dừng được cố định (không biết lý do gì), khi
lại vì nghe tiếng sột soạt, tiếp đến là thì tập ở Nhà hát Duyệt Thị Đường, khi
tiếng thở phì phò rất gần với nơi chúng thì tập ở sân Điện Cần Chánh, khi thì tập
tôi đứng. Đang nín thở để xem chuyện Triệu Miếu, Thế Miếu, Thái Miếu…
gì thì những bụi tranh săn dường như thời gian tập bao giờ cũng bắt đầu từ 5
đều nằm rẹp xuống và ngả ra hai bên. giờ chiều cho đến 8 giờ tối. Một lần,
Một con rắn đang từ từ trườn đi, Huế đang giữa mùa đông, mưa lâm thâm
nó trườn đến đâu tranh săn ngã ra đến cùng với cái lạnh cắt da cắt thịt, anh
đó, hai thằng chỉ biết há hốc mồm Nguyễn Khoa Đức - huấn luyện viên
miệng, tôi muốn hét nhưng sao cổ họng của võ đường xin thầy về trước vì nhà
khô khốc. Đoạn đường con rắn trườn có việc. Cả võ đường đang tập thì thấy
ngang qua chúng tôi chỉ khoảng 10m, anh Đức hớt hải chạy vào, mặt xanh
nhưng thời gian chúng tôi nín thở thì dài mét, anh nói có con rắn đang nằm chắn
vô tận. Bất ngờ thằng Hùng khóc thét ngang giữa đường, sợ quá nên quay lui.
lên rồi vùng chạy, tôi cũng chạy theo, Nghe vậy, thầy cho võ đường
hai chân như muốn ngã quỵ. Về nhà, nghỉ tập để cùng về, từ Duyệt Thị
thằng Hùng ốm liệt giường ba ngày, mẹ Đường ra đến con đường đi ngang qua
132