Page 6 - Văn Nghệ Yên Bái Vùng Cao
P. 6
và chiếc mũi xinh xinh của học sinh đỏ họ không ồn ào, mà mộc mạc, chân tình,
lựng. Lạ là em ấy không để ai nhận thấy mãnh liệt như những nụ đào li ti lặng
nỗi buồn sâu trong đáy mắt, cứ xăm xắn thầm nảy lên từ khẳng khiu, mốc thếch,
kết nối, xăm xắn kêu gọi, xăm xắn đón gom lửa ấm dâng đời. Vì thế dù có cồng
hết đoàn thiện nguyện này đến đoàn kềnh đôi chút, lên xuống xe cũng có
thiện nguyện khác lên giúp đỡ các em phiền phức đôi chút nhưng các cô vẫn
vùng cao có cái tết ấm no hơn. Áo ấm gắng mang về bởi các cô trân trọng niềm
được lặng lẽ khoác lên mình các em, mũ tin yêu phụ huynh trao gửi. Em gạt đi
len lại được chùm lên những mái đầu lơ niềm riêng, hồ hởi chằng buộc đồ giúp
phơ tóc tơ nhuộm màu nắng gió, tất ấm các chị, miệng cứ liến thoắng: “Nhớ
lại được ôm lấy đôi chân non nớt bấy lâu mang quà miền xuôi cho em. Mang cả
để trần tiếp đất. Và gạo, bánh kẹo, chút niềm vui dưới xuôi lên càng tốt”.
tiền hỗ trợ trao tận tay các phụ huynh Đám trẻ cùng già Xín- Trưởng bản
cùng lời chúc năm mới nhiều khởi đầu ùa lên làm xôn xao cả góc sân trường,
mới. Những đứa trẻ ấm áp trong những nào lỉnh kỉnh gà Mông, thịt sấy, bánh
bộ quần áo mới, lon ton chạy trên sân chưng, gạo nếp nương lại được buộc
trường lấp lánh nắng, tiếng cười như thêm vào mỗi túi đồ của các cô giáo.
đầy lên, trong hơn. Trong ánh mắt vô tư Già chẳng nói nhiều, chỉ độc một câu:
của trẻ có chút gì đó như là niềm hạnh “Mang về cho các cháu, nói là quà của
phúc pha chút lạ lẫm khi được khoác dân bản trên đây”. Rồi già đến bên em,
lên mình những thứ ấm êm nhường vậy. nâng bàn tay em lên thủ thỉ: “Già biết,
Em nhìn chúng cười tít mắt, ôm lấy vai con không còn ai thân thích, lên đây
của các chị đồng nghiệp, thủ thỉ “Bọn với già và bọn trẻ thì làm con già nhé.
trẻ thật đáng yêu”. Nụ cười cũng không Trưa nay, già làm cơm đãi các cô, mời
tắt trên môi của các bà, các mẹ. Họ chân họ hàng để nhận con làm con của già.
chất quá, chẳng nói được lời cảm ơn dù Được không con?” Em đứng lặng, mồ
trong lòng rất muốn nói ra, chỉ đứng côi cha mẹ từ nhỏ, sống trong trung tâm
cười chung vui với niềm hạnh phúc bảo trợ xã hội, chưa bao giờ em được vỗ
của các cô. Truyền thống lá lành đùm về bởi tình thương ruột thịt, vậy mà giờ
lá rách của dân tộc đang được những đây em lại được làm con. Em khóc, đám
mạnh thường quân nhân lên, khiến các trẻ đứng quanh giật gấu áo dỗ dành, các
cô giáo xúc động rất nhiều. Lời cảm tạ cô giáo dưng dưng, còn già Xín quàng
lan trong gió xuân mênh mông, in vào tay qua vai em vỗ vỗ.
tâm thức non nớt của các trò nhỏ vùng Xuân tràn về trong mênh mang rừng
cao, biết đâu nó trở thành hạt giống, nảy núi. Có tiếng chim bách thanh vút cao
mầm nhiều điều chia sẻ khác của các trên nền trời trong xanh, nắng như trong
em ở phía tương lai. hơn, lòng người trở nên ấm áp. Có xuân
Xuân chính thức cận kề, chỉ còn tính nào vui hơn.
bằng giờ. Các cô giáo lo thu dọn đồ đạc,
mang theo cành đào xứ núi phụ huynh Y.T
gửi về xuôi làm quà tặng. Ân tình của
4 Văn nghệ Yên Bái vùng cao- Số 74 (12/2024)