Page 112 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 112

NGUYỄN DUY TẨM


             Mùa xuân ngày cũ ru êm tình thầy





             Ta lên hàng Lão đã lâu
             Mà sao cứ nhớ cái màu phượng rơi
             Hôn làn tóc mượt cánh môi
             Giữa sân trường nắng riêng tôi lặng nhìn
             Mái ngói ửng nắng làm duyên
             Sau hồi trống giục bên hiên xuân về
             Chân em dính đất đồng quê
             Nhịp cầu run bóng dòng đê nước tràn
             Đàn cò nghe tiếng trống vang
             Theo em đến lớp ngậm vàng lúa thơm

             Vai em còn sót cọng rơm
             Đứng trên bục giảng mà thương dân lành
             Bồ câu mắt ướt long lanh
             Em là hoa thắm xuân xanh lòng thầy
             Bài thơ tôi đọc không hay
             Chim trên nóc lớp vừa bay lời chào
             Củ khoai em lén nhai vào
             Bụng tôi như cũng cồn cào mùi hương
             Hương phấn trắng, giọt nắng hường
             Hình như xuân ấy ngọt dường môi em
             Mùa xuân thấm thoắt qua thềm
             Đông đong tuổi giá mà quên xuân tàn
             Thu nào chẳng trút lá vàng

             Hạ nào chẳng nhớ từng đàn em thơ
             Chỉ mùa xuân mãi trong mơ
             Ngày ra Sư Phạm tình cờ gặp em
             Lời chim thỏ thẻ bên thềm
             Mùa Xuân ngày cũ ru êm tình Thầy



             106 VĂN NGHỆ PHÚ YÊN
   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116   117