Page 67 - Văn Nghệ Đất Tổ
P. 67
Đ ầ u X uân g Ặ p g Ỡ văn nghệ SỸ
Tôi dám chắc rằng, với nhiều người sống. có những lúc khó khăn, mềm yếu,
khi đọc những trang viết của tôi sẽ đoán văn chương như là điểm tựa để tôi bám
tác giả là một anh giáo trường làng, hoặc lấy mà gắng gượng đứng dậy bước tiếp.
một ngành nghề nào đó có liên quan tới văn chương đã nâng đỡ tâm hồn tôi,
chữ nghĩa, có người đã gặp tôi cũng đã xoa dịu những tự ti, buồn phiền, làm
tưởng như vậy. Thực ra, tôi lại làm một lắng đi những bi quan để tôi có niềm
nghề, mà khi nói ra ai nấy đều bất ngờ tin hướng tới những điều tốt đẹp trong
và hoài nghi, tôi là một anh công nhân cuộc đời này.
ngày ngày nặng gánh mưu sinh, làm Trước thềm xuân mới, tôi xin gửi tới
bạn với máy móc ầm ào, ca kíp lu bu. Ấy mọi người một cành đào hạnh phúc,
thế mà anh công nhân ấy sau những giờ nhen lên ngọn lửa an vui, chúc cho nhà
tăng ca mệt nhoài vẫn dành thời gian nhà ngập tràn tiếng cười đón những điều
cho viết lách, để cho ra những sáng tác tươi mới, may mắn và thành công!
nhẹ nhàng, mơ mộng như chính tâm hồn
mình vậy. TÔi VẪn nỢ QUÊ hƯƠnG
có người từng bảo văn tôi hiền quá,
sao không thử với một đề tài gai góc, một ôi là người
cốt truyện có điểm nhấn, cao trào sẽ làm Tphụ nữ dân
nên sự chú ý chăng? Tôi cũng đã từng tộc cao lan,
nghĩ như thế, nhưng có lẽ cái tạng của tôi con của bản
nó vậy, cứ nhẹ nhàng, bình dị như những mường, người
lời thủ thỉ vậy thôi, không thể nào khác con của Đất Tổ.
được. Tôi cũng lại nghĩ, để chạm được tới Bản mường đã
lòng người đọc thì có lẽ nhẹ nhàng, giản nuôi tôi khôn
dị cũng là một điều khiến người ta rung lớn, Đất Tổ đã
động, lên gân hay gò ép mình sẽ tạo nên cưu mang đùm
sự gượng gạo, khô khan. bọc đời tôi.
cho đến hiện tại, tôi cũng có một số Đảng và nhà
lượng các sáng tác khá khá, đấy là so với nước đã cho Tác giả HOÀNG CHIẾN
suy nghĩ của tôi và với điều kiện sáng tác tôi học tập để
riêng của bản thân mình. Thế nhưng hầu trở thành người công dân có ích. ngay
hết trong số đó mới chỉ đăng báo, tạp chí từ khi tôi còn là một thiếu nữ, tôi luôn có
chứ chưa in vào tuyển tập riêng. Tôi chỉ một ước mơ hoài bão giản dị đó là phải
mới có một tập tản văn, một số bài thơ, làm được gì cho quê hương, mường bản.
tản văn, truyện ngắn in chung mà thôi. Đời sống xã hội ngày càng thêm phong
có những lúc cũng muốn gom những phú, điều đó đã thôi thúc tôi tham gia
tản văn, truyện ngắn để in thành sách, các hoạt động, vận dụng kiến thức nhà
nhưng chuyện cơm áo lại kéo tôi đi, để lại trường đã trang bị vào đời sống theo con
những dự định mới chỉ manh nha trong ý đường sáng tạo nghệ thuật. Tôi được kết
nghĩ. Dù vậy, tôi vẫn viết những lúc rảnh nạp vào hội văn học nghệ thuật các Dân
rỗi, hoặc khi có cảm xúc như là một cách tộc thiểu số việt nam và hội liên hiệp văn
lấy lại cân bằng giữa bộn bề lo toan cuộc học nghệ thuật phú Thọ từ năm 2006. hội
VĂN NGHỆ ĐẤT TỔ 499 (12/2024) + 500+501 (1/2025) 67