Page 9 - Báo Lai Châu - Số Tết Âm Lịch
P. 9

Trở lại Lai Châu




                                                            m


                                                                                 Truyện ngắn của THANH  HIỀN

                 rời gần tết rồi mà vẫn giá,   hành  xuống  khiến  Hưng  thấy   những búp chè đơm chồi trong
                 buố't  như  giữa  đông.   sợ.  Nhất là đi qua con đèo Mù   mùa xuân  ấm  áp  có  lẽ  luôn  là
            T Vùng đất Thái Bình toàn    Cang  Chải,  Hưng  như  người   điều  kỳ diệu  nhất.  Những ngày
           đồng bằng, ruộng lúa và biển lại   mất  hồn.  Con  đường  vừa dốc   trời đông  lạnh  giá,  lớp  lá già và
           càng lạnh. Nhưng với ông Hưng   vừa vòng  vèo,  uốn  lượn,  cảm   thân vỏ xù xì của cây chè được
           thì  có  nhằm  nhò  gì.  Ông  từng   giác như đang đi trên  mây vậy.   cắt đi  một phần,  khiến cây chè
           sống ở cái nơi mùa đông gió rít,   Trên  những cung đường xe đi,   trở nên xấu xí hẳn. Ấy vậy mà chỉ
            lạnh cóng tay, sương mù, đôi lúc   chàng thanh niên ngày ấy hình   cần gió xuân  nhè nhẹ  lướt qua,
           có cả băng tuyết.  Hơn 20  năm   như không bỏ sót cảnh vật nào.   nắng xuân từ từ chạm trên đầu
            gắn bó với mảnh đất ấy, d ường   Lần  đầu tiên  được thấy những   cây  chè,  mưa  xuân  thấm  đều
            như chẳng chỗ nào ông không   bà,  những  mẹ,  những  người   khắp mặt đất thì từng chồi búp lá
           đặt chân đến. Những tưởng  15   đàn ông và các cô gái dân tộc   xanh non mơn mởn nhú ra, thật
            năm xa cách, nỗi nhớ về mảnh   thiểu  số độc  hành  trên  những   đẹp, thật tươi mát. Lứa chè xuân
           đất sẽ nguôi  ngoai. Nhưng dạo   đoạn  đường  đất vào các  bản,   được  bà  con  chăm  chỉ  hái  tay
            này càng  già,  ông  Hưng  càng   Hưng thích thú vô cùng.  Hưng   miệt mài ấy là lứa chè cho ra vị
            nhớ về  nơi  vùng  cao  lạnh  giá   mông  lung  nhìn  rồi  miên  man   ngon nhất, chất nhất, thơm nhất.
           trong  mùa đông ấy.  Ông  Hưng   suy nghĩ về những điều sẽ làm   Và chàng kỹ sư nông nghiệp ấy
            hết đi ra ngắm mấy giò lan lại ra   nơi vùng biên cương xa xôi ấy.  cứ như vậy trưởng thành và gắn
           trước  cửa  ngắm  cây  ban  xum   Chuyến xe chầm chầm dừng   bó sâu đậm với  mảnh đất,  con
           xuê  lá,  cao  quá  nửa  cái  cổng   tại bến, cả xe và người như đắp   người nơi vùng biên cương xa xôi
            nhà. Mấy giò lan của người bạn   một lớp  bụi dầy cộp.  Lai  Châu   của Tổ quốc này...
           ở Lai Châu gửi xuống Thái Bình   đã bước vào những ngày đông.            ***
           cách đây 3 năm, mùa nào cũng   Chao ôi, cái lạnh của vùng đất   Thời  gian  thấm  thoắt  trôi  đi,
           có hoa nở, nhưng ông Hưng cứ   này thật khác biệt. Gió chả biết   chàng kỹ sư nông nghiệp ngày
                                                                                                                          Tranh minh họa của Phương Nguyên.
           thấy không nở rộ, khoe sắc như   từ đâu kéo đến, cứ vù vù, rít qua   nào  giờ  đã  lên  chức  ông.  Gia
           trên  những cánh  rừng  già trên   tai,  lạnh  cả  số'ng  lưng.  Trước   đình con trai, con gái cũng ở gần   Châu  nhé bố’ mẹ - Châu tuyên   càng  làm  cho thành  phố thêm
           ấy.  Còn cây ban thì gắn  bó với   mắt Hưng, chỉ vài dáng nhà lưa   nhà, các con, các cháu thường   bố' dõng  dạc  khiến  lũ  trẻ càng   sức  số'ng.  Mấy  đứa  trẻ  được
            ngôi  nhà  của  ông  từ  lúc  ông   thưa,  tất cả chỉ có  núi  đồi  bao   xuyên về thăm 2 vợ chồng ông.   thích thú hơn.  cho  ra quảng  trường  xem  các
           chuyển về xuôi ở. Đó là kỷ niệm   phủ.  Bà  con  các  dân  tộc  thi   Nhưng chẳng hiểu sao, nỗi nhớ   Chuyến xe chuyên cơ với đầy   không  gian  trưng  bày  sản
           của Lai  Châu,  của những  hoài   thoảng  đi  bộ  qua,  nhìn  Hưng   về Lai Châu cứ in hằn mãi trong   đủ  tiện  nghi  đưa  đại  gia  đình   phẩm,  xem  chương  trình  văn
            niệm  và  ký  ức  không  bao  giờ  bằng ánh mắt cảm  mến. Đang   trái  tim  ông  Hưng.  Khuôn  mặt   ông Hưng lên Lai Châu vào một   nghệ,  rồi  dạo  phố đi  bộ vòng
           quên của ông Hưng.            lơ ngơ chưa biết tìm trụ sở nông   già  nua,  đôi  mắt đã  mờ,  bước   ngày cuố'i tháng  12. Ông Hưng   đến chợ đêm ăn thỏa thích các
                         ***
                                         nghiệp  ở  đâu  thì  Hưng  nghe   chân cũng chậm rãi mà ông vẫn   không thể nào chợp  mắt được.   loại  bánh  trái  của  bà con  dân
             Ngày  ấy,  khi  vừa  tốt  nghiệp   tiếng gọi từ xa:       muốn  một lần  nữa được  lên  lại   Trước  khi  lên, ông đã gọi điện   bản. Còn ông Hưng đi đến đâu
           Đại học Nông lâm, Hưng định trở   -  Có  phải  đồng  chí  Hưng   mảnh đất ấy. Nhìn giò lan bung   cho những người bạn quen còn   cũng cố nhớ xem  trước đây  là
           về  quê  lúa Thái  Bình  góp  sức   không?                  những  cánh  hoa tím  khẽ  rung   sinh sống ở Lai Châu để báo tin.   chỗ nào, rồi lại  kể bao kỷ niệm
           cho những cánh đồng thêm mùa    Hưng gật đầu rối rít, chào hỏi   rinh trong gió xuân đang về, ông   Chả thế mà xe vừa dừng trước   với các con, các cháu. Ba ngày
           vụ bội thu. Thế mà chỉ nghe câu   thật to.                  Hưng lại càng nhớ Lai Châu đến   bến  đã  thấy  ông  Sình,  người   dịp  tết  dương  lịch,  ông  Hưng
           chuyện của một người anh vừa    Người đón Hưng lúc ấy là anh   cồn  cào.  Đang  miên  man  suy   anh năm xưa của ông Hưng đã   được  thỏa  thuê  thăm  thú  biết
           đi  tập  huấn  trên  Lai  Châu  về,   Sình. Sau cuộc trò chuyện ngắn   nghĩ,  ông  nghe  tiếng  xe  máy   ra  có  mặt từ sớm  để  đón.  Lai   bao cảnh đẹp ở Lai Châu. Nào
            Hưng  thay  đổi  quyết  định,  xin   ngủi,  Hưng mới biết anh Sình là   dừng trước cửa, 2 đứa cháu  nội   Châu  vẫn  lạnh,  cái  lạnh  tê  tái   là  chu  du  lên  các  bản  du  lịch
            phép  gia đình  lên  vùng  đất ấy   người  con  chính  gốc  ở  huyện   nhao nhao gọi: “Nội ơi,  bố sắp   của  ngày  đông,  nhưng  đường   cộng  đồng  Sin  Suối  Hồ,  bản
           xây dựng vùng kinh tế mới.  Mẹ   Phong Thổ của Lai Châu. Hưng   cho cả nhà đi du lịch rồi”.  phố’,  nhà  cửa  thì  lại  khác  đến   Thẳm, Vàng Pheo; nào là cùng
            khóc lóc nài nỉ bảo con ở lại, còn   may  mắn  lại  được  phân  công   Con  trai  ông  Hưng  là  anh   chóng mặt. Trời còn đầy sương   chiêm  ngưỡng  Lai  Châu  về
            bố’ thì trầm ngâm một đêm nghĩ   phụ trách nghiên cứu, chăm sóc,   Châu - cái tên được ông đặt để   mù  giăng khắp thành phố’, che   đêm  trên  đỉnh  Lao Tỷ  Phùng;
            ngợi.  Cuố'i  cùng,  bố'  đã  quyết   phát triển  cây chè.  Ngày  ngày   mãi ghi nhớ về vùng đất ông đã   kín  những  dãy  núi  cao.  Ông   nào  là trở  lại  những vùng  chè
           định cho Hưng đi với tất cả niềm   đến  trụ  sở,  Hưng  cặm  cụi  lấy   sinh sống suốt hơn 20 năm, giờ   Hưng xoa xoa bàn tay già nua   năm xưa; nào là đến thăm từng
           tin và sự lạc quan.           sách,  tài  liệu  nghiên cứu. Dăm   cũng  đang  là  một cán  bộ của   rồi  rôm  rả  nói  chuyện  với  ông   nhà  người  thân,  người  quen...
             Chuyến  xe chợ,  đông  người   bữa  lại  được  anh  Sình  đưa  đi   phòng  nông nghiệp của huyện   Sình vui như tết.  Đôi  mắt  của  ông  dường  như
           xô đẩy trèo  lên,  Hưng  co  rúm   thăm những đồi chè của bà con   vừa dựng xe vừa nói:    - Nhà chú  lên dịp này là may   muốn  ghi  hết lại cảnh vật, con
            ngồi một góc cuố'i xe. Người, đồ   các bản. Chẳng biết từ lúc nào   -  Bố’  có  muốn  lên  thăm  Lai   mắn lắm đấy, Lai Châu đang tổ   người nơi đây để  khi  rời xa còn
           đạc  ngổn  ngang  lại  thêm  vài   mà Hưng cũng “nghiện” cái màu   Châu không ạ?          chức Tuần lễ Du lịch - Văn hóa,   đọng lại trong tâm trí.
           con  gà,  lợn  bốc  mùi  trên  xe.   xanh của chè, hương thơm chát,   Ông  Hưng bất ngờ trước câu   nhiều  hoạt động  đặc sắc  lắm,   Ông  Hưng  nghe  được  tiếng
           Đường toàn ổ gà , ổ voi,  người   ngọt hậu đọng nơi cổ họng của   hỏi của con trai, chưa kịp trả lời   ông Sình khoe.  xuân  cũng  đang  về  thật  gần,
            nào  người  nấy  chốc  chốc  lại   chè  mang  lại.  Mỗi  lần  đến  bản   thì  vợ  ông  đi  chợ về  đã  hẵng   Trời sáng rõ, Lai Châu hiện ra   len lỏi khắp núi đồi, đường phố
            nhảy chồm chồm theo nhịp của   phân phát, hỗ trợ giống chè cho   giọng từ xa:            trước  mắt  ông  Hưng  thật   trên  vùng  biên  cương.  Trong
           xe, rồi có lúc lại ngã dúi dụi lên   người  dân,  Hưng  lại  thắp  thêm   -  Ối  giời được thế thì  bố’ con   choáng  ngợp.  Mảnh  đất  này   giờ  khắc  của  ngày  cuố'i  năm,
            phía trước. Đi có 100 cây số' mà   một niềm  hy vọng.  Hưng mong   vui  biết bao,  dạo  này cứ nhắc   đang phát triển nhưng không ồn   đón  tiếng pháo giao thừa, ông
            mất cả  nửa buổi.  Nhọc  là thế   những  giống  chè  mới  sẽ  đem   Lai Châu suố't.      ào, xô bồ. Những ngôi nhà cao,   Hưng  càng  tin  và  hy vọng  về
            mà vẫn còn hơn là phải đi bộ. 2   đến cho những nông dân thắng   -  Cuố'i  tháng  này,  gia  đình   hàng cây xanh, hai hồ nước bên   mảnh đất ấy thêm  giàu  mạnh,
            ngày  ngồi  trên  xe  bị  hành  lên  lợi bội thu. Với anh, việc chờ đợi  mình  làm  một  chuyến  lên^Lai  khu  hợp  khối  tỉnh  uy  nghiêm  phồn vinh.n

                                                                                                                                                          !» .•












                                                  í    ^     i
                                                         v :  i
                                                ĩ        ▼ T a
                                                « --w        _

  *  v i        O

  |T          ■   11                              a    ,   w  V  •
   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14