Page 24 - Báo Hải Dương - Số Tết Âm Lịch
P. 24
Dù xuất hiện ở đâu thì từ xưa đến nay, hình ảnh ông
đồ vẫn luôn được mọi người tôn trọng, yêu mến
đã được giao trọng trách viết các câu đối, chữ treo
trong hậu cung và trưng bày tại Văn miếu Mao
Điền.
Để được mọi người trao cho danh xưng "ông
đồ" không chỉ là người viết được chữ thư pháp mà
còn phải kể tới sự hiểu biết, rồi tư cách, phong thái
khi thực hiện tác phẩm của mình. Bởi theo quan
niệm của người xưa về "ông đồ", người đến xin chữ
ngoài mong muốn xin được chữ tương ứng với tâm
nguyện của mình, người ta còn muốn xin đức độ,
tài năng của người viết, lấy chữ để răn mình.
“Người cho chữ luôn mong muốn đóng góp giữ
gìn văn hóa của cha ông. Trong mỗi chữ viết cho đi
cũng chứa đựng sự chúc phúc cho mọi người một
năm mới bình an, hạnh phúc, vui vẻ”, ông Phạm
Hùng chia sẻ.
ĐẦU XUÂN XIN CHỮ
Thấy "ông đồ" chữ cầu lộc, cầu tài, cầu may mắn. Và "ông đồ"
Tết đến xuân về, người người lại rộn ràng đi xin
như một biểu tượng văn hóa ngàn đời, là những
người kết nối quá khứ và hiện tại. Dù cuộc sống
ngày càng hiện đại nhưng tục xin chữ, cho chữ đầu
xuân vẫn được nhiều thế hệ người Việt lưu giữ.
là thấy Tết người sửa sang áo quần đi lễ xin chữ. Đến các di
Trong tiết trời se lạnh, lất phất mưa xuân, người
tích, nhất là các điểm di tích tôn vinh sự học ở xứ
Đông như Văn miếu Mao Điền, cụm di tích đặc
biệt đền Xưa - chùa Giám - đền Bia (Cẩm Giàng)
THANH HOA hay đền thờ Chu Văn An (Chí Linh) đều có người
cho chữ. "Ông đồ" mặc áo the, đầu vấn khăn xếp
bày bút nghiên, giấy trắng chờ người đến xin chữ
Từ nhiều đời nay, hình ảnh "ông đồ'"cho chữ là hình ảnh văn hóa đẹp trở thành nét đẹp đặc trưng ở các di tích này.
Tùy theo mong ước của bản thân trong năm
không thể thiếu trong mỗi dịp Tết. mới, người xin chữ sẽ được viết tặng một chữ phù
hợp. Người cầu tài lộc thì xin chữ tài chữ lộc, người
ÔNG ĐỒ THỜI NAY Phạm Hùng thường có mặt tại Văn miếu Mao Điền cầu con cái xin chữ phúc, người cầu sức khỏe sống
"Mỗi năm hoa đào nở (Cẩm Giàng) để cho chữ. Ông Hùng từng là dân lâu xin chữ khang, thọ…
Lại thấy ông đồ già “ngoại đạo” bởi nghề chính của ông là kỹ sư chế Sau khi xin được chữ, nhiều người mang vào
Bày mực Tàu, giấy đỏ tạo máy. Từ một biến cố sức khỏe, ông chuyển sang nội tự đền, miếu làm lễ rồi xin về treo trong nhà với
Bên phố đông người qua..." học cách viết chữ rồi biết đến thư pháp Hán Nôm. hy vọng những mong ước sẽ thành sự thật trong
Ông đồ xưa thường ngồi ở chợ hoặc nơi đông Say mê bởi từng nét bút như rồng bay phượng năm mới. Sắc đỏ của giấy, mùi thơm của mực cũng
người qua lại để viết chữ thuê, cho chữ. Cũng có múa nên ông “tầm sư học đạo”, rồi tự học hỏi, làm cho ngày Tết cổ truyền thêm màu sắc.
thời kỳ, hình ảnh ông đồ cho chữ như bài thơ của nghiên cứu thêm tài liệu… Hiện nay, ông Hùng Ông Đoàn Văn Tuấn ở phố An Ninh, phường
Vũ Đình Liên chỉ còn trong ký ức: "Năm nay đào có tiếng là một "ông đồ" tài hoa, khéo léo ở Hải Quang Trung (TP Hải Dương) thường xuyên duy
lại nở/Không thấy ông đồ xưa/Những người muôn Dương. Chính nhờ sự tài hoa này, ông Phạm Hùng trì và giáo dục các con về tục xin chữ cho các con
năm cũ/Hồn ở đâu bây giờ?". cháu. Cứ mùng 3 Tết Nguyên đán, ông Tuấn lại
Song với truyền thống hiếu học, phong tục cùng các con cháu về lễ tại Văn miếu Mao Điền và
xin và cho chữ đầu năm đã được khôi phục. "Ông đồ" như một biểu tượng văn xin chữ mang về treo trong nhà.
Trước đây, ông đồ thường là thầy giáo, thì ông “Tôi luôn xin một chữ cho mình và hướng
đồ ngày nay có thể làm nhiều ngành nghề khác hóa ngàn đời, là những người kết dẫn các con cháu cách xin chữ phù hợp với mong
nhau, nhưng họ có chung tình yêu với văn hóa cổ nối quá khứ và hiện tại. ước của bản thân. Cái thú khi xin chữ là được trò
truyền, thích thư pháp. chuyện với ông đồ về mong muốn của mình và
Đã hơn 10 năm nay, dịp đầu xuân, "ông đồ" được cho chữ tương ứng", ông Tuấn vui vẻ nói.
Phút lặng đón xuân sang sen thơm nức mỗi mùa hạ, mùa thu. Rồi những vạt
hành, tỏi, rau thơm, rau cải của mẹ trồng bên hiên
nhà thơm lừng, xanh mướt mắt, được mẹ để dành
cho những đứa con yêu dấu.
KỲ LAN Những ngày cuối năm, là lúc để ta lắng đọng lại
tâm hồn, chiêm nghiệm về một năm trôi qua và chợt
Chúng ta có khi nào tĩnh và nhớ lại, nụ cười gần thương, cử chỉ ngọt ngào mà ngày còn thơ dại chúng giật mình vì cuộc sống thật khắc nghiệt đã kéo, đẩy
nhất mình được ngắm trên khuôn mặt của bố mẹ là ta hay nói ra. xô chúng ta vào một vòng xoáy của sự bận rộn, của
khi nào? Quên đi những bữa cơm với bố mẹ. Quên đi nụ cơm áo gạo tiền để chợt quên đi những dấu yêu xưa.
Nhớ những ngày còn bé, dù cuộc sống khó khăn, cười của người thân. Đã bao lâu rồi chúng ta không Những ngày cuối năm thực sự giá trị vì đã kéo ta
bố mẹ chạy ăn từng bữa nhưng nhà lúc nào cũng đầy còn cảm giác thư thái ngồi bên mâm cơm rau muống trở về với miền nhớ, gạt bỏ lớp bụi thời gian phủ lên
ắp tiếng cười. Chỉ một câu nói “Con yêu mẹ” hay “Mẹ luộc, cá kho dưa, thịt đông… Ta vừa ăn vừa nũng những điều dễ trôi vào quên lãng.
ơi, mẹ xinh lắm, mẹ hiền nhất trên đời”… đã khiến nịu mẹ cha. Những cơn gió lạnh ùa về dồn dập, mùa đông
mẹ tôi cười tít mắt. Hay khi tôi thường nũng nịu hỏi: Vẫn nhớ, ngày bé chỉ mong đến cuối năm, trời hiện hữu một cách rõ nét. Bầu trời xam xám, cây cối
“Bố ơi, bố có yêu con không?”, bố tôi thủng thẳng bảo lạnh là mẹ nấu món thịt đông, vừa mềm mịn, béo tạm xa những chiếc lá vàng để đón chờ mầm non
“con gái rượu của bố, bố không yêu con thì yêu ai”. ngậy, ăn với cơm nóng hổi. Đúng là “món ăn nhớ xuân sắc. Gạt bỏ những ưu phiền, những nuối tiếc
Rồi cả hai bố con cùng cười vang nhà. lâu”, nhớ mãi đến tận bây giờ. còn dang dở của một năm cũ, ta nhận ra đã bỏ lỡ bao
Quên đi những cái ôm ấm áp. Bạn có bao giờ tự Và nỗi nhớ đến khát khao, đến cháy bỏng chính là điều tốt đẹp. Tự nhủ với lòng mình hãy sống chậm
hỏi, bao lâu rồi mình không lao vào ôm chặt bố mẹ một bữa cơm gia đình với đủ hương vị của tình thân. lại, sống cho bản thân, cho gia đình.
và nũng nịu nói vài câu yêu thương với đấng sinh Cuộc sống nơi phồn hoa đô thị, dòng người xe Hãy về với mẹ cha để được ăn những bữa cơm sum
thành. Dường như càng lớn, càng trưởng thành và cộ ngược xuôi chen chúc khiến ta cứ quay cuồng với vầy. Hãy tranh thủ đón nhận những nụ cười mãn
càng có tuổi chúng ta càng tạo khoảng cách với chính vòng xoáy nhộn nhịp đó. Để rồi những ký ức về miền nguyện trên khuôn mặt hằn sâu nhiều vết thời gian của
bố mẹ và người thân. Không còn những câu nói yêu quê yêu dấu, nơi có cánh đồng lúa vàng ruộm, có ao cha mẹ. Chỉ nghĩ đến vậy thôi, đã thấy xuân ngập tràn.
27
Xuân Ất Tỵ