Page 25 - Văn Nghệ Đồng Tháp
P. 25
#►) C H U Y Ê N T R A N G T H À N H P H D S A Đ É C
•^ D í?
trang sách đầy màu sắc, tươi khi đến tay ông Tư Tôn có hình
rói, sống động đến ngợp thở. dung nổi rồi chứng sẽ tràn lan ở
Một người làm vườn cần lao, đây và được sủng ái hay không.
đi trên chiếc thuyền nhỏ duyệt
Trên con tàu cỡ vừa chạy
những chậu hoa dàn trên mặt
dọc sông, tôi dõi về cuối nguồn,
nước, như thi sĩ đi duyệt qua
chỗ ấy cong cong ma mị, những
các con chữ của mình, hoan hỉ
đường cong luôn ma mị. Mặt
mà cũng tràn ngập niềm kiêu
hãnh ngầm ẩn. ười đã ngả xuống, nước sánh
quánh thành mật. Những con
Hoa nuôi sống con người.
thuyền qua lại ưên dòng mật
Cây nuôi sống con người. Trái
gợi cảm kia mang theo nó bao
thì làm cho đất trời tròn căng
nhiêu câu chuyện, bao nhiêu
rạo rực sức sống. Nơi đây,
phận đời, bao nhiêu tâm ưạng.
người và hoa trái vươn về nhau,
Và lục bình ưôi, những khóm
cố gắng hòa nhập làm một. Vậy
lục bình mướt mát, phổng
là trong tính linh thảo thơm của
hoa trái có tính linh con người, phao, chẳng một chút ưu tư về
trong vẻ đẹp ẩn nhẫn của con sự ưôi nổi của mình. Ưu tư có
người có vẻ đẹp ngẫu hứng hoa chăng chỉ từ con người chúng
trái, dù trên thực tế không phải ta vận vào. Phải chăng kiếp lục
mọi thứ đều thẳng thớm rợp bình buồn kể từ khi vọng cổ ra
lành, càng chẳng phải lúc nào đời. Bạn hát bài ca cổ, nội dung
đời ta cũng tránh được những nói về tình cảm rụt rè của đôi
ưu tư, những trầy sước, rơm ưai gái. Chưa có gì sâu đậm với
rớm vi nhau. nhau, mà sao da diết ghê gớm.
Đến với làng hoa - KHẮC HIẾU
Ở phía bên kia con
Ĩ nghĩ đầu tiên rụt rè chúng tôi, tôi với bông hồng, Rằng hương sắc của hoa hôm đường, có ngôi nhà khiêm Con nước sông Tiền
Y đơm trong đầu tôi khi dãn ra từ từ để rồi mùi hương nay chỉ của hôm nay, hết mình, nhường ẩn trong màu xanh mênh mang từ Campuchia về,
nhưng trước đó nữa, lằn lên,
chạm tới Sa Đéc, đó không rõ của nắng hay của loài triệt để. Vẻ đẹp của một nụ của lá. Miệt vườn trên cù lao,
là: Dường như các màu nguyên hồng ngợp lên. Một câu trả hoa không phải là vẻ đẹp hứa với các lối đi như các dây thần cội nguồn của nó chỉ là một
khe nước nhỏ thoát ra từ mạch
thủy của thế gian đang mở hội lời mênh mông mà vẫn làm ta hẹn ngày mai, nó là vẻ đẹp bây kinh nhạy cảm. Mỗi dây thần
đất pha sỏi của cao nguyên Tây
tại đây. gần gũi tin cậy đến muốn nằm giờ, với tư cách nụ, còn ngày kinh dẫn tới một giác quan, đó
Tạng. Trải qua bao vùng đất,
xuống và buông thả. Khi ấy mai lại là câu chuyện khác, câu là gia đình với các thành viên
Ở Sa Đéc, màu sắc trở bao cung bậc cao độ, thu nạp
bước chân bạn đang chập chờn chuyện của bông hoa. Sa Đéc xúm xít trong đó. Những tiếng
thành âm thanh, chính xác bao nhiêu giọt nước đục ưong,
đâu đó ở rìa mép nước, nơi có cho ta bài học ấy, cho riêng ta, nói sao mà hồn hậu, không chói
hơn, chúng là những tiếng nói lớn lên thành dòng vạm vỡ, mà
những bông súng sắc nét và cho và ta không thể mang ra lói, không gắt rít, chỉ hơi khàn
náo nhiệt, hồ hởi mà vẫn giữ đến đây sông vẫn giữ được tinh
quả quyết, như tính cách con khỏi vùng đất này vì ngày mai một chút, hơi trầm một chút.
được kiêu sa vốn có của mình, thần huyền bí của cội nguồn.
người bạn, vươn lến vừa đủ để sẽ là bài học khác. Âm vực người miền Tây nằng
sự kiêu sa nhuốm trong từng
khẳng định vị thế của mình với nặng chứ không nặng. Âm vực Con người chúng ta cũng qua
phân tử. Sa Đéc không có chỗ Từ Sa Đéc, với những
mặt nước hỗn tạp. Sau này, tôi người miền Tây có độ mộc của hành ưình như thế, thu nạp
cho giả tạo. Và người Sa Đéc cảm nhận riêng tư ấy, tôi mới
sống lại làn nữa cái cảm giác thiên nhiên thuở khởi tạo, luôn biết bao cay đắng, ngọt bùi để
không biết đến những cào cấu, biết thời gian đang chuyển vận
chập chờn khi bạn nhắn, “em luôn là thời điểm của khởi tạo. trưởng thành, nhưng liệu chúng
gào thét, thứ vốn đang tràn lan cực kỳ ráo riết.
mất má rồi, chỉ còn ba. Ba Khoáng đạt, dào dạt mà đậm ta có giữ được bản nguyên của
trong đời sống xã hội hiện nay.
cũng già quá rồi”. Đời sống Những khuôn mặt thấp đà. Dường như có thể ăn được mình không? “Neu anh có lòng
Con người nơi đây cần mẫn
của chúng ta đi nhanh, nhưng thoáng trong các vườn hoa, cái giọng miền Tây ấy. Tôi lân thì sông sẽ cưu mang anh thôi”,
lắng nghe từng sắc độ, từng
chúng ta cảm nhận nó chậm. thoạt trông thì cần lao, rám la hỏi chủ vườn hoa, một người bạn bâng quơ bảo khi thấy tôi
động thái của cỏ cây, hoa lá để
Khi ta bắt đầu thấm buồn đau nắng, nâu giòn đầy ẩn nhẫn. đàn ông quắc thước, râu tóc phấp phỏng ngó xuống làn
toan tính cho cuộc sống ngày
này thì buồn đau khác đã ngấp Những khuôn mặt thuần phác, bời bời trắng, về bí quyết để nước đang trượt qua. Với câu
hôm sau của mình. Nếu đi thật
nghé trước mặt, cái cũ thì đi tới dễ mến nhưng cực khó đoán hoa thắm sắc. Ông cười, vung
chậm, vào buổi sáng, ở bất cứ an ủi của bạn, tôi nghĩ minh dư
chân trời nào rồi. Khi ta biết tuổi. Dân Sa Đéc thoạt trông tay một vòng tròn từ đỉnh trời
một vườn nhà nào, sẽ thấy cử sức đi ưên mặt nước đôn hậu
mình được quan tâm thì người giản đơn, vẻ giản đơn không xuống đáy đất, bảo, “đó, do đó
chỉ giao tiếp dễ hiểu nhất chính này dù chẳng hề biết bơi.
quan tâm tới ta đã sang vùng thuần mà hàm chứa trong nó sự cả đó. ơn trời.” Thì biết vậy
là hình dáng và màu sắc.
tâm trạng khác với những mối phức tạp của quá khứ. Điều ấy với câu trả lời vậy. Nhưng tôi Tạm biệt Sa Đéc, tạm
Bạn vốn không phải dân bận tâm khác. Tôi nghĩ chẳng tôi cảm nhận được nhưng chưa là Bắc kỳ, tôi nghĩ, biết đâu biệt một chuyến đi vội vã mà
sinh ra ở Sa Đéc, nhưng vì từng lẽ mọi thứ chỉ là dư vang, như khám phá ra được, có thể mãi ười lại ơn người thì sao. Bắc đầy ắp cảm giác. Khi bước lên
làm việc ở đây nên bạn là thổ ánh sáng của các vì sao ta đang mãi chẳng bao giờ khám phá kỳ là vậy, cứ lắt léo, vẽ chuyện, xe, tôi hơi chao đảo, cái chao
địa dẫn tôi đi. thấy? Ngày hôm qua bông hoa nổi. Người trồng hoa trái thì đôi khi hay, đôi khi chẳng hay. đảo của kẻ bị ưích ra một phần.
kia là bông hoa khác, và hôm hiền, tất nhiên, nhưng không Chủ vườn tò mò ngó tôi, còn Có thể một phần tôi đã là cái
Những con kênh nhỏ,
nay nó khác, ngày mai hẳn phải là người đơn giản. Chưa tôi ngó ngược lại lịch sử mình cây nho nhỏ ven bờ rào của
những rạch nước và những
còn khác nữa. Hiện tại là ngôi bao giờ tôi nghĩ trồng hoa trái vừa nghe cách đây không lâu. ngôi nhà nào đó. Và tôi lắng
chiếc thuyền hoa thơ mộng đến
vương của đời sống, nó không lại đơn giản tâm hồn cả. Mỗi Chẳng rõ khi ngó tôi, ông già
mức không thật. nghe tiếng bạn mơ hồ nói, “sau
cần phải quan tâm tới cảm giác cây hoa là một từ, mỗi khu chủ vườn hào sảng kia thấy gì,
bữa rày chẳng rõ anh có quay
Ở vườn hồng Tư Tôn, của các thì khác. Vậy nên hãy vườn là một trang, và người Sa còn tôi thấy một khóm hồng
lại nữa không.” Vậy là đủ cho
tôi kín đáo cúi xuống bông giữ chặt nó ngay lúc này. Hãy Đéc chính là những thi sĩ kiến lênh đênh qua đại dương từ trời
sự cắm rễ của mình ở đây, ở Sa
hoa gần mình nhất, hỏi còn kín vì nó và hãy tận hưởng nó, hãy tạo nên vẻ đẹp cho thế gian này. tây về miền Tây để bám rễ và
Đéc này./.
đáo hơn, rằng, mi đang nghĩ làm ra nó. Mỗi bông hoa ở đây Họ, bằng sức lao động, bằng sinh trưởng. Trăm năm trước,
gì? Bầu không khí xung quanh đều nói cho ta thấy ý nghĩa ấy. nhạy cảm đã viết nên những những cây hoa hồng đầu tiên N.B.P
SỐ 1-2 XUÂN ÁT TỴ 20 2 5 võnnọhệ 21
THÁNG 1&2-2025