Page 9 - Văn Nghệ Phú Yên
P. 9
hay: “Đảng là cuộc sống của tôi” với lời ca giản dị mà rất chân thành da diết lan
tỏa một châm ngôn, một chiêm nghiệm sống, một hành động sống: “Đảng của
tôi ơi, mãi mãi đi theo Người”, vì “Đảng đã cho tôi lẽ sống niềm tin”.
Khát vọng mùa xuân: Kỷ nguyên vươn mình của dân tộc, đó chính là sự
khơi dậy sức xuân, sức trẻ, sức mới. Khát vọng ấy càng được bồi đắp, càng được
phát triển, càng được tôn vinh khơi dậy từ mạch nguồn truyền thống lịch sử
và văn hóa của dân tộc. Trong những ngày đầu xuân này tôi lại nghĩ nhiều về
những con đường của đất nước ta trải dài từ Nam chí Bắc. Đó là con đường Quốc
lộ số 1 mà nhà thơ Evtushenko (Nga) khi sang thăm Việt Nam trong những
ngày cả dân tộc ta kiên cường đánh Mỹ. Ông ví con đường số 1 là chỉ một con
đường duy nhất đúng: Đứng lên cầm súng đánh thắng giặc Mỹ bằng sức mạnh
của cả 4000 năm lịch sử dồn lại và phát huy cao độ; Ông lại ví thật mơ mộng
và lãng mạn con đường số 1 là dây đàn bầu, một dây với bao cung bậc thăng
giáng, với bao âm điệu luyến láy dân ca như tâm hồn dân tộc Việt. Và tôi lại
nghĩ tới con đường Hồ Chí Minh “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước - Mà lòng phơi
phới dậy tương lai”, lại nhớ về con đường Hồ Chí Minh trên biển với những đoàn
tàu không số lập nên bao kỳ tích huyền thoại. Và trong kỷ nguyên vươn mình
của dân tộc, chúng ta đang dự định xây dựng đường sắt cao tốc Bắc Nam với
tốc độ 350km/h. Đây là con rồng sắt của đất nước “Con Lạc cháu Hồng” của thủ
đô Thăng Long rồng bay Hà Nội. Đó chính là một con đường xuân, con đường
sáng của tương lai; Con đường của hội nhập quốc tế mà các hoạt động “ngoại
giao cây tre” đã tạo ra một sự đa thanh trong bản hợp âm cộng hưởng của dây
đàn bầu đất nước. Một đất nước đã từng “Rũ bùn đứng dậy sáng lòa” (Nguyễn
Đình Thi). Một đất nước “Lưng đeo gươm, tay mềm mại bút hoa” (Huy Cận). Một
đất nước mà như cố Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đã từng khẳng định: “Chưa
bao giờ nước ta có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế như ngày nay”. Tiềm năng của mùa
xuân là trữ lượng tiềm ẩn qua giá lạnh mùa đông với sức sống âm thầm tích
lũy, hút nhựa của phù sa bồi đắp sự sống. Con đường sáng của mùa xuân đã
được mở ra những đại lộ không chỉ là đường cao tốc giao thông mà có những
đại lộ mới, cao tốc mới, sự phát triển mới, tầm nhìn định hướng mới đến mỗi
người, đến mỗi nhà mỗi xóm thôn làng bản, nâng lên một tầm cao mới.
Sáng xuân này lòng ta lại càng hân hoan khi nhìn thấy những con tàu,
những hạm tàu, hải đội rẽ sóng biển khơi đến những hải đảo xa xôi, đến những
hòn đảo mang tên “Sinh tồn” như sự sinh tồn bất diệt, cùng đảo “Sơn Ca” ríu rít
tiếng trẻ học bài bên mái chùa cong. Với khúc ca hòa âm của nhạc sĩ Thế Song:
“Nơi anh đến là biển xa - Nơi anh tới ngoài đảo xa - Từ mảnh đất quê ta - Giữa đại
VĂN NGHỆ PHÚ YÊN 3