Page 30 - Phú Hoà
P. 30
Truyện ngắn
RẮN THẦN
TRẦN QUỐC CƯỠNG
bắp chân, dài khoảng hơn hai thước đang quấn chặt
lấy nhau lăn trên nền miếu. Ông Giớn kinh hãi té
chạy ra chiếc xuồng bơi đi thoăn thoắt. Chuyện miếu
iếu Bạch Xà nằm gần lũy tre xóm Quýt Âp Tây có rắn thần lan truyền khắp xóm khiến cho
ngăn cánh đồng với khu dân cư một những người có máu mạo hiểm kéo nhau đến miếu
Mkhoảng cách khá xa. Ngày trước ngôi rình mò. Họ khẳng định lời ông Giớn nói là đúng sự
miếu này có tên là miếu Ấp Tây nhưng từ khi có đôi thật khi tận mắt chứng kiến cảnh rắn thần giao phối.
bạch xà không biết từ đâu đến trú ngụ ở đây thì người Viên Thiếu úy cảnh sát đặc biệt dẫn theo gã Trung đội
dân bắt đầu gọi là miếu Bạch Xà. Ông Giớn là dân trưởng lính Nghĩa Quân mật phục suốt hai ngày mới
đánh cá đồng. Mỗi khi giăng lưới xong gặp lúc trời thấy đôi bạch xà từ trong lũy tre bò ra. Tiếng hô vang
mưa to ông thường cho xuồng cặp vào gốc cây sộp lên cùng lúc hai quả lựu đạn bay vèo về phía hai con
trước cửa miếu neo lại rồi vào miếu ngồi nghỉ. Có rắn. Tiếng nổ đinh tai, nhức óc, bụi đất bay mù mịt,
hôm trời mưa to gió lớn ông Giớn ăn nắm xôi buổi cành lá rơi lả tả. Hai con rắn chỉ còn lại vài ba mẩu
trưa còn lại rồi ngủ cho đến khuya giở mẻ lưới đầu thịt rơi vãi trên mặt đất. Bọn sỹ quan, lính tráng cười
tiên. Khi người nhà giỡ cơm sáng cho ông và đem cá nhăn nhở. Chúng xem việc tiêu diệt hai con rắn lạ
ra chợ bán, ông lại tiếp tục giăng lưới. Người xóm như một chiến công.
Quýt từ trẻ đến già ai cũng kính nể sự dạn dĩ, can đảm Ngày hôm sau viên Trung úy cảnh sát đặc biệt
của ông Giớn. Họ gọi ông là thần giữ miếu. Những lúc đang ngủ trưa, cô vợ vào gọi dậy đi làm bỗng thét lên,
như vậy ông cười hiền: “Thánh thần không ai đi bắt bủn rủn tay chân rồi ngã khụy. Gã trung úy chết cứng
hồn người vô tội cả. Mình ngủ nhờ thì phải thành tâm tự lúc nào. Miệng gã há to, lưỡi thè ra dài ngoẵng
khấn vái xin phép họ một cách đàng hoàng chắc chắn trông khiếp đảm. Dân xóm Quýt truyền tai nhau:
họ không nỡ hại mình đâu!”. Có người tỏ ra thạo việc “Rắn thần hiện về bóp cổ người đã giết rắn!”. Chuyện
hãi hùng chưa lắng xuống thì gã Trung đội trưởng
đời: “Miếu mạo là nơi có nhiều ma. Những âm hồn lính Nghĩa Quân cũng chết một cách thê thảm giống
chết bờ chết bụi không biết bấu víu vào đâu nên vất hệt kẻ đã rủ rê gã ném lựu đạn vào hai con bạch xà.
va vất vưởng quanh miếu sống qua ngày!”. Ông Giớn Từ đó không chỉ có lão Giớn chẳng dám bén mảng
nghiêm mặt, ôn tồn: “Ma quỷ thì làm sao ở chung với đến miếu Bạch Xà mà tất cả mọi người xóm Quýt
thần thánh? Cũng như ngoài đời bọn du đãng, trộm đều tránh xa ngôi miếu có đôi rắn thần linh thiêng,
cướp thì không thể ngồi cùng mâm, ngủ cùng chiếu đáng sợ. Hằng năm chỉ có ngày thu tế là các bô lão
với quan chức!”. Tất cả cũng chỉ là suy đoán chứ có mang lễ vật đến cúng miếu. Cúng vừa xong là họ thu
ai thấy ông thần hình dáng thế nào? Ma quỷ dáng dấp dọn chén bát, xoong nồi về ngay. Lũ trẻ nhỏ mỗi đứa
ra sao đâu. Điều mà ông Giớn khẳng định là suốt mùa được chia cái bánh, cục xôi, trái chuối cũng không
mưa lụt nhiều lần ông ngủ trong miếu Ấp Tây chẳng dám ở lại ngồi ăn. Miếu Bạch Xà trở thành nơi hoang
thấy ai quở phạt mà vẫn sống khỏe như voi. Cho đến vắng. Người ta đồn đại rằng ban đêm hai con rắn biến
một hôm giữa trưa trời đổ mưa như trút nước, ông thành hai con quỷ mắt xanh lè, há miệng đỏ lòm lảng
Giớn định vào miếu trú mưa, bỗng đâu có hai con vảng trước cửa miếu. Trẻ con mỗi lần đi ngang qua
rắn trắng như tuyết, trên đầu có mào đỏ tươi to bằng miếu dẫu là ban ngày vẫn chạy có cờ.
28 Xuaân AÁt Tî 2025

