Page 23 - Người Làm Báo Kon Tum
P. 23

2
 22
 22                                                                    ẤT TỴ                    233


 Sài Gòn được nhà báo Ottavio Lorenzo ghi   thủ tướng Vǜ Vĕn Mẫu leo lên một chiếc xe jeep   sức hiền lành, chất phác và thân thiện. Nhà báo   thực dân kiểu mới do Mỹ dựng nên, rằng đấy
 lại: “Trên vỉa hè, trên các góc đường, trong   được bảo vệ bởi hai chiến sƿ giải phóng. Chính   Ottavio  Lorenzo  miêu  tả:  “…  ngày  càng  có   không chỉ là “cảnh đổ nát của một bộ máy
 các cổng ra vào, quân phục, súng ống, lựu   ủy Bùi Vĕn Tùng và một người lính khác lên   nhiều xe tĕng, pháo binh, xe thiết giáp ngụy   chiến tranh mà người Mỹ đã trang bị tới tận
 đạn, đạn dược đủ loại nằm ngổn ngang…   chiếc xe thứ hai. Tôi đang đứng ngay cạnh chiếc   trang chạy tới. Những người ngồi trên xe rất hớn   chân hàng trĕm tỷ đô la mà do sự suy yếu sâu
 các tướng lên trực thĕng bỏ chạy, binh sƿ   xe jeep nói chuyện với ông chính ủy bằng tiếng   hở, cười tươi và chào hỏi những người Sài Gòn   xa  bên  trong  về  chính  trị”.  Nhà  báo  Klaus
 không còn gì khác hơn là tìm đường thoát   Pháp, cố gắng xin ông ta để được lên xe. Ông gật   đầu tiên xuống đường ngắm nhìn họ. Rất nhiều   Liedke, phóng viên của tờ báo Stern nhận định
 thân. Nó phơi bày ra ánh sáng sự bất lực của   đầu đồng ý”. Thời gian qua đã xảy ra tranh cãi   người chào lại với một vẻ phấn chấn”. Nhà báo   chua chát: “Người Mỹ đã đương đầu với chủ
 các tướng tá tham nhǜng, sự tổ chức hậu cần   kéo dài khi đại úy Phạm Xuân Thệ, trung đoàn   Jens Nauntofte, ký giả của tờ báo Information   nghƿa yêu nước bằng thứ gì, đó là những người
 không  hiệu  quả,  sự  thiếu  giác  ngộ  về  sự   phó Trung đoàn 66, Quân đoàn 2  lúc ấy khẳng   của  Ěan  Mạch  viết:  “Ěường  phố  đông  đặc   cầm đầu tham nhǜng, trấn áp của một giuộc
 nghiệp. Khi không còn sự viện trợ của Mỹ   định mình là người thảo vĕn kiện tuyên bố đầu   người không nhà cửa nào có thể chứa. Lớp thanh   như Thiệu, KǶ, những chính khách không có
 nữa thì càng nhanh chóng sụp đổ”. Nhà báo   hàng cho vị tổng thống. Thế nhưng đây là những   niên nô nức đi theo các đoàn xe, đoàn xe quân sự   dân ủng hộ”. Nhà báo này cǜng khẳng định
 Ottavio Lorenzo cǜng thật ý nhị khi vẽ cảnh   gì nhà báo Tây Ěức đã chứng kiến vào giờ phút   bị các xe gắn máy vây quanh mọi phía. Trên các   rằng chủ nghƿa yêu nước của người Việt Nam
 quạnh quẽ của Ěại sứ quán Hoa KǶ - biểu   lịch sử này: “Tổng thống Dương Vĕn Minh và   tháp xe, các chiến sƿ trong quân phục màu xanh   là “một sức mạnh mà không có một đẳng cấp
 tượng cho sức mạnh Mỹ suốt mấy chục nĕm   chính ủy xe tĕng Bùi Vĕn Tùng ngồi trên hai   lá cây giương cao nắm tay và miệng cười rạng   nào đương đầu nổi”. Sở dƿ các nhà báo phương
 ở miền Nam Việt Nam: “Không còn ai đứng   chiếc ghế và tôi ngồi giữa họ tại một chiếc bàn   rỡ. Giờ phút giải phóng có dáng vóc như thế   Tây có thể đánh giá đúng bản chất của cuộc
 trước sứ quán Mỹ nữa. Nó trơ trọi hoang   nhỏ. Ông Tùng thảo vĕn kiện đầu hàng trên   đấy!”. Và ông khẳng định: “Ěối với nhiều người   chiến tranh Việt Nam bởi rất nhiều người trong
 vắng. Giấy vụn và xác ô tô vương vãi đó đây.   một mảnh giấy màu xanh… Chính ủy Tùng đã   Sài Gòn, giải phóng trước hết có nghƿa thoát   số họ đã có nhiều nĕm tác nghiệp tại chiến
 Cánh  cửa  vẫn  còn  khóa  chặt.  Nhưng  bên   rất khó viết. Ông ngồi bất động trong khi thảo ra   khỏi những hình ảnh ghê sợ của chế độ cǜ. Sự sợ   trường Việt Nam, đã theo dõi sát sao diễn tiến
 trong thì không còn linh hồn sống”.  được một vài từ rồi đến từ nữa, rồi lại thay thế   hãi về sự tắm máu đã biến mất chiều nay, trước   của cuộc chiến với một tư duy phân tích sắc sảo
 Hiện diện trong tập sách có bút ký: “Sài   bằng những từ khác. Sau 30 nĕm chiến đấu cho   Ngân hàng quốc gia khi hai anh lính trẻ Bắc Việt   và khách quan. Và họ đã trở thành nhà chép sử
 Gòn ngày 30-4-1975” của Borries Gallasch.   một mục đích, thật là khó để biết phải viết như   rụt rè cám ơn nhận điếu thuốc lá. Những con   trung thành, chân xác của thời đại. Ěó là một
 Với sự dǜng cảm và nhạy bén nghề nghiệp,   thế nào.”. Thật ý vị, bài tường thuật lịch sử này   người phi thường đang đứng đây. Các bạn hãy   vinh quang nghề nghiệp thật đáng nể trọng.
 ông đã có mặt đúng lúc tại Dinh Ěộc Lập để   đã trở thành tiếng còi công minh phạt việt vị   ngắm nhìn họ đi”. Tác giả thiên phóng sự kể   Miêu tả thời điểm giải phóng hoàn toàn
 rồi trở thành nhân chứng lịch sử của một sự   những mong muốn thò chân vào“khung thành   tiếp: “Buổi tối các chiến sƿ giặt phơi quần áo trên   miền Nam nĕm 1975 dƿ nhiên còn nhiều loại
 kiện mang tầm thế kỷ. Giờ phút sụp đổ chính   của lịch sử”!  dinh tổng thống Thiệu trước kia. Những chiếc   hình  báo  chí  khác,  mỗi  thể  loại  có  một  thế
 quyền Sài Gòn được Borries Gallasch miêu   Dưới ngòi bút viết ký sự đầy tài nĕng, thành   xe tĕng bụi đất đỏ còn bám đầy cùng với những   mạnh riêng và đã đem lại những tư liệu quý giá
 tả: “… Rồi trước mắt chúng tôi xuất hiện   phố Sài Gòn trong “đêm chuyển dạ” hiện lên với   khẩu pháo cao xạ đang nghỉ ngơi dưới những   về những giờ phút huy hoàng của người Việt
 cảnh tượng không thể nào tin nổi. Ba chiếc   với muôn mặt hiện thực thật sinh động. Ở đó   hàng cây cao tại quảng trường trước nhà thờ   Nam trong cuộc trường chinh đầy máu lửa dài
 xe tĕng treo những lá cờ lớn của Mặt trận   những công chức, cảnh sát, các lớp thị dân… vốn   Ěức Bà. Hàng ngàn anh lính trẻ ướt đẫm mồ hôi   30 nĕm để hoàn thành công cuộc giải phóng
 Giải phóng tiến qua cổng sắt hướng về bồn   sống bám vào bộ máy chiến tranh do nước ngoài   cắm trại tại trung tâm thành phố, nấu cơm canh   dân tộc.  Ěã tròn 50 nĕm ngày miền Nam hoàn
 hoa lớn trước Dinh. Súng bắn loạn xạ lên   nuôi dưỡng đang lo âu trước một cuộc thay đổi   trên những chiếc bếp tạm thời, lòng đầy niềm   toàn giải phóng, non sông thu về một mối, đọc
 không trung, những phát súng của niềm vui,   lớn. Hàng chục nĕm qua, hình ảnh cách mạng bị   vui, làm như họ vẫn còn ở trong rừng sâu”.  lại tập ký sự “Thành phố Hồ Chí Minh - giờ
 dàn giao hưởng của chiến thắng, giai điệu   chính  quyền  Sài  Gòn  xuyên  tạc,  bóp  méo  trở   Không chỉ là thiên phóng sự ghi lại những   khắc số 0” mà giờ đã trở thành những trang sử
 của vinh quang”. Và tiếp theo là tường thuật   thành quái dị đã ám vào đầu óc nhiều người về   cảnh tượng hùng tráng và những cận cảnh chi   sinh động, độc đáo, càng tự hào về thành tựu vƿ
 của  Borries  Gallasch  về  việc  tổng  thống   một cuộc tắm máu sẽ diễn ra khi cộng sản chiến   tiết, chân thực và sinh động của ngày Sài Gòn   đại mà lớp cha ông đã hy sinh chiến đấu tạo
 Dương Vĕn Minh được đưa sang Ěài phát   thắng, và một cuộc sống đọa đày với những kẻ   được giải phóng, các ký giả phương Tây   nên, và càng tin tưởng vào sức mạnh của dân
 thanh Sài Gòn để tuyên bố đầu hàng: “Sau   phi nhân tính. Thế nhưng thực tế diễn ra   lúc  ấy  còn  lý  giải  chính  xác   tộc Việt trong trường kǶ đấu tranh giữ nước và
 một vài phút, ông Dương Vĕn Minh, ông Vǜ   hoàn toàn khác. Ěoàn quân tiến   nguyên nhân của sự sụp   dựng nước. Riêng trong lƿnh vực báo chí, thêm
 Vĕn  Mẫu  và  ông  Bùi Vĕn Tùng  rời  khỏi   vào giải phóng Sài Gòn là   đổ  của  chế  độ   một dữ liệu để hiểu rằng nhà báo sẽ đóng vai
 phòng, theo sau là những người đã có mặt tại   những  người  hết   trò quan trọng như thế nào khi có mặt đúng lúc
 đây để sang đài phát thanh. Chúng tôi bước              tại “điểm rơi của lịch sử” .
 xuống cầu thang ra bãi cỏ, đến ngang chỗ vòi
 phun nước, tổng thống Dương Vĕn Minh và
   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27   28