Page 38 - Tuổi Trẻ Thủ Đô - Số Tết Dương Lịch
P. 38

38                                                                                                                                                                                                                                                                                                 39
                                                                                                                                        i tuoitrethudo.vn i                 i tuoitrethudo.vn i





                                                                  Thi sĩ Nguyễn Tiến Thanh






                 Hồn thơ lãng mạn và miền cảm xúc bất tận



                                                                                                                                                                                 Một tình cờ thiên thu                                                                              Viễn ca


                                                                                                                                                                                 Người đi qua ngày cũ                                                                               Ta đi về phía mặt trời
                    hông ngừng đào sâu tìm kiếm chính mình và suy tưởng về                                                                                                       Gặp nắng vàng ngủ quên                                                                             Sau lưng ta những mặt người lặng im
                    “những phương trời viễn mộng”, nhà thơ Nguyễn Tiến Thanh                                                                                                     Trên vai chiều cuối hạ                                                                             - Xin dừng chân phía tàn đêm
              Kmang đến những câu thơ tài hoa, những tác phẩm mang đầy                                                                                                           Có chìm vào cô miên?                                                                               Cơn mưa phong kín, đường tim gió lùa...
               tính lãng mạn và gợi lên nhiều liên tưởng.                                                                                                                          Người đi qua mùa em                                                                                Ta đi mòn cả mùa thu
               Say thơ, đắm thơ từ thuở thanh niên, trải qua nhiều năm làm báo,                                                                                                  Quán vỉa hè năm ấy                                                                                 Khoác trên vai những sương mù huyễn du
               hồn thơ của ông không bị mai một mà như hạt mầm ủ sâu lòng đất                                                                                                    Rượu mềm môi vẫn thèm                                                                              - Xin dừng chân ngõ mơ hồ
               rồi bật lên xanh mướt, đầy bất ngờ, đầy sức sống...                                                                                                               Rót qua ngàn đêm vắng                                                                              Phục sinh ánh sáng trên ngơ ngác buồn...


               Những miền thơ Nguyễn Tiến Thanh vì thế khiến chúng ta miên                                                                                                       Bây giờ mây vẫn trắng                                Báo cáo                                       Ta đi rời rã cánh đồng
               man, đồng điệu mà nương theo chiều cảm xúc của tác giả từ lúc nào                                                                                                 Bay cuối trời không tên                                                                            Lúa chưa thiếu phụ đã đòng đòng thơm
               không biết.                                                                                                                                                       Lá sân trường vẫn rụng                               Thưa mây, có một vô thường                    - Xin dừng chân trước chiều hôm
                                                                                                                                                                                                                                      Vừa trôi qua ngã ba đường trăm năm
               Báo Tuổi trẻ Thủ đô trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc những vần                                                                                                  Dưới chân người không quen                           Chong đèn ngồi uống lặng im                   Thắp hoàng hôn suốt một cơn say dài...


               thơ của thi sĩ Nguyễn Tiến Thanh. Ông hiện đang là Chủ tịch Hội                                                                                                   Áo em giờ vẫn mỏng                                   Hóa ra rượu đã say mềm cơn mưa                Ta đi tái nhợt chân trời
               đồng thành viên, Tổng Giám đốc Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam.                                                                                                    Phong phanh với sương mù                                                                           Đường chưa thăm thẳm đã vời vợi mây
                                                                                                                                                                                 Ta cuối đường đứng ngóng                             Thưa đêm, có một ngày xưa                     Xin dừng chân trước mai ngày
                                                                                                                                                                                 Một tình cờ thiên thu...                             Khắc trên nỗi nhớ gió vừa cuốn đi            Viễn ca một khúc mà đày đọa nhau...
                                                                                                                                                                                                                                      Vụt bay lá úa vỉa hè
                                                                                                                                                                                                                                      Thiên thu đã mật ước gì với đêm?

                                                                                                                                                                                                                                      Thưa em, có một lãng quên
                                                                                                                                                                                                                                      Về trên ngày tháng gọi tên muộn màng
                                                                                                                                                                                                                                      Đã mênh mang gió đại ngàn
                                                                                                                                                                                                                                      Biển xanh viễn thẳm còn bàng hoàng ta...




                      Giấc mơ tình yêu                                 Đảo                                               Đi



                      “Khi chia tay                                    Ở nơi bắt nguồn những cơn bão                     Ngày đi, chiều cũng đi rồi
                      Người bảo rằng: Tình yêu trói buộc giấc mơ       Những con người ôm biển vào tay                   Bàn chân mỏi, bước ven đời thiên di
                      Bằng sợi dây run rẩy và buồn                     Nghe sóng vỗ biết hình hài của đảo               Đi mòn tuế nguyệt-nhiều khi
                      Một tiếng thở dài                                Ngắm mây bay, gặp thương nhớ dâng đầy...          Cười lên một tiếng nghe ly biệt về.
                      Thít chặt ban mai
                                                                       Ở đây cách quê nhà bao hải lý?                    Cánh diều tái nhợt chiều quê
                      Lúc gặp lại                                      Cánh hải âu chở nắng đến chân trời                Mùa buông tóc xõa hẹn thề phong ba
                      Người thổn thức                                  Tên chiến sĩ điệp trùng như sóng bể               Vọng vang biệt khúc hải hà
                      Giấc mơ là một cánh diều                         Gió thao trường bạt tiếng trùng khơi              Ô hô tiếng khóc-à ha tiếng cười.
                      Chỉ bay được nhờ sợi dây tình yêu
                                                                       Ở đây nước ngàn năm xanh thẳm                     Giữa mênh mông, hỏi kiếp người
                      Qua rất nhiều năm tháng                          Những đảo chìm trầm tích san hô                   Biết tìm đâu chỗ ta ngồi, lặng nghe?
                      Chẳng lẽ chúng ta không hiểu rằng                Mảnh trời biếc rạng ngời bên bờ sóng              Phố đông lạc một vỉa hè                                                 Giao mùa                                                               Tự nhiên
                      Tình yêu là một giấc mơ                          Dựng tiền tiêu trên đảo nổi xa mờ                 Ngõ sâu chìm một cơn mê cuối mùa.
                      Dù không bao giờ giấc mơ                                                                                                                                                   Heo may vừa đi vắng                                                    Những bông hoa
                      Ngồi dậy sau một đêm dài                         Ở phương ấy, đất liền là quê mẹ                   Sông dài, thưa mái chèo khua                                            Người đến không kịp rồi                                                Vẫn nở trong rừng hoang
                      Nói những lời cay đắng                           Những đàn chim di trú đón xuân về                 Đê nằm gọi cỏ mọc chưa, có buồn?                                        Mùa thu thì quá chật                                                   Trong núi thẳm
                      Không bao giờ tình yêu                           Nhớ đôi mắt, nhớ nụ cười, nhớ thế                 Biển còn nhạt thếch chiều hôm                                           Sao che nổi chân trời.                                                 Không cần ai ngắm
                      Bừng tỉnh                                        Một loài cây tên gọi phong ba...                  Đã về đây một cánh buồm bạc phai.                                                                                                              Dưới ánh mặt trời
                      Nói lời biệt ly                                                                                                                                                            Gió giã từ nông nổi                                                    Tất cả sẽ mang linh hồn của đời sống
                      Và rời xa ta.                                                                                      Đã về đây những sớm mai                                                 Mây trôi qua hoang đường                                               Chống lại tháng năm vô tình
                                                                                                                         Chợt nghe một tiếng thở dài, rồi thôi                                   Em còn hai mươi tuổi                                                   Đừng sợ hãi
                                                                                                                         Người đi, ừ cũng đi rồi                                                 Ta đã đời phong sương.                                                 Dù hoa nở để tàn phai (!)
                                                                                                                         Có đau dưới gót chân trời viễn thu?
   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42   43